Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141: Hàng Xóm Tới Cửa

Chương 141: Hàng xóm tới cửa Chương 141: Hàng xóm tới cửaChương 141: Hàng xóm tới cửa

Ngoài tám phái chính trong quốc nội, Hải Thanh Hà Yến còn tự tạo thành một phái.

Tổng cộng là chín phái.

Chỉ có đầu bếp hàng đầu của mỗi phái mới được mời đến đồng nghĩa với việc chỉ có một tiêu chuẩn.

Phái của Hải Thanh Hà Yến này, tuy nói Trần Vân Tường được coi như là một nhân tài mới xuất hiện, thế nhưng dù sao Trần Như Hải cũng đã ở trong ngành này nhiều năm, cho nên danh tiếng của ông có sức ảnh hưởng hơn Trần Vân Tường nhiều.

Cộng thêm những chuyện xấu xa không tưởng mà Trân Vân Tường đã gây ra, làm cho không ít người cảm thấy khó chịu.

Sáng nay, thiệp mời được gửi đến chỗ của Trần Như Hải.

Ngay từ đầu Trần Vân Tường đã chú ý đến việc này, nên khi nhận được tin đã nhanh chóng chạy đến, yêu cầu Trần Như Hải giao thiệp mời ra và rút khỏi cuộc thị, bằng không hắn sẽ không cho Hải Thanh Hà Yến lưu lại đường sống!

Chính vì vậy Trân Như Hải mới tức điên lên, rất lâu sau vẫn chưa nguôi được giận!!

Tên tiểu súc sinh này!

Lâm Phong biết được đầu đuôi sự việc, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi tới trước mặt Trân Như Hải, vỗ vai an ủi: " "Lão ca, sao anh phải vì chuyện này mà nổi nóng chứ? Đây là chuyện tốt, không phải lúc trước anh còn đau đầu chuyện làm sao giúp Hải Thanh Hà Yến của chúng ta được chính danh sao? Hiện tại cơ hội tới rồi, đáng lẽ phải cao hứng mới đúng chứ?" Trân Như Hải sững sờ.

"Nói vậy là sao?”

"Chiến thắng cuộc thi này, anh có lòng tin không?"

Lâm Phong hỏi.

Đề cập tới cuộc tranh tài, hai mắt Trần Như Hải phát sáng!

Ông đáp: 'Không nói tới những cái khác, Hải Thanh Hà Yến so với cái gọi là bát đại ẩm thực, tuyệt đối vượt trội hơn hẳn, kể cả là về phương diện thưởng thức hay hương vị đều tồn tại một khoảng cách nhất định, dù sao tổ tiên nhà anh cũng vượt qua được cả thử thách mà hoàng thượng đề ra, đương nhiên là có lòng tin rồi."

Trong câu nói của Trân Như Hải hiện rõ lên sự tự tin vào kỹ thuật của bản thân!

Lâm Phong nghe xong, tức khắc nở nụ cười!

"Vậy không phải... ?"

Lâm Phong nói,'Đến lúc ấy, chương trình sẽ được phát sóng lên truyền hình, không nói tới những nơi khác, thảo nào dân Thượng Hải cũng sẽ thảo luận rôm rả, đối với chúng ta, với Hải Thanh Hà Yến mà nói, đây là cơ hội chưa từng có, Trần lão ca, anh phải tận dụng nó thật tốt!"

Nghe Lâm Phong nói xong, Trần Như Hải sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại tối sầm lại.

Ông cười khổ nói: "Nói thì nói vậy, nhưng kiểu gì rồi Trần Vân Tường cũng tới quấy rối! Anh sợ đến lúc đó..."

"Yên tâm đi."

Lâm Phong cười, đưa tay vỗ vai Trần Như Hải: "Không phải vẫn còn em ở đây sao?"

Nghe Lâm Phong nói xong, trái tim Trân Như Hải chùng xuống, ông siết chặt nắm đấm, kích động nói: "Thật sự, thật sự cảm ơn Lâm lão đệ! Buổi trưa ở lại đây ăn cơm! Anh mời khách!"

Lâm Phong cười lắc đầu từ chối,'Hiện trong nhà có người nên không ở lại lâu được, em là tới để xem anh Minh, thế nào, anh ấy có được việc không?"

Trân Như Hải nghe xong, tức khắc cười lớn.

"Tuyệt vời, thiên phú rất cao, chú yên tâm, người của chú đưa tới anh sẽ tận tình chỉ bảo."

Lâm Phong nghe vậy quay đầu nháy mắt với anh Minh.

Được người đứng đầu quốc yến tán dương khen ngợi, anh Minh nhất thời kích động đến mức đỏ bừng cả mặt!

Lâm Phong cáo biệt Trần Như Hải và anh Minh, lên xe tới chợ mua thức ăn, xong xuôi mọi chuyện lúc này mới đánh xe chạy về nhà.

Về đến nhà, chị dâu Minh đang dạy Minh nha đầu học bài.

Cô nhóc đang chăm chỉ học tiếng anh bằng máy tính bảng Lâm Phong tặng, chị dâu nghe không hiểu, đành ở bên cạnh ngồi nhìn, nụ cười trên môi chưa lúc nào tan biến.

Hôm nay bà nội Hoàng không có đi ra ngoài, đeo kính đan áo len, vừa nói vừa làm, trên mặt mang theo nụ cười.

Thấy Lâm Phong trở về, mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía anh.

"Tiểu Phong về rồi đó à?"

Bà nội Hoàng vui vẻ hỏi.

Chị dâu nhanh chóng lau tay lên người, đứng dậy chạy vê phía Lâm Phong: "Sao mua nhiều đồ thế này? Thực sự làm khó chú rồi."

Lâm Phong cười đáp: "Minh nha đầu đang trong tuổi ăn tuổi lớn, không thể bạc đãi cô nhóc được."

Lâm Phong nhanh nhẹn rửa tay chuẩn bị đi làm cơm, chị dâu Minh thấy thế, vội vàng nói: "Sao để chú làm cơm được? Để chị làm cho! Chú đi nghỉ ngơi đi!"

Nói xong chị dâu Minh đoạt lấy túi đồ trong tay Lâm Phong, không nói thêm câu nào thoăn thoắt đi vào nhà bếp.

Lâm Phong sững người nhìn một lúc, sau đó đành đi vào nhà.

Chị dâu Minh là kiểu người như vậy, nếu không giúp được chuyện gì, chắc chắn mấy hôm sau không thể sống thoải mái được.

Lâm Phong đi tới sân thượng, quan sát giàn dưa hấu vĩ đại nhà mình.

Lúc này, trái nào trái nấy cũng đã chín đều hết cả, vỏ đen bóng loáng phát sáng, lớn đến kinh người, nặng trình trịch đặt ở trên ban công, thoạt nhìn sân thượng tựa hồ như sắp bị ép sụtI

Lâm Phong ngồi xổm quan sát những trái dưa hấu vỏ đen này một chút, sau đó nhìn sang tố quan hà đỉnh, trong lòng cảm khái, tố quan hà đỉnh từ sau khi ra khỏi không gian vẫn luôn như vậy.

Xem ra quả nhiên chỉ có phong thủy trong không gian mới nuôi dưỡng được loại cây này!

Ý niệm này còn chưa vụt qua tâm trí Lâm Phong thì chuông cửa đột ngột vang lên.

Lâm Phong kinh ngạc, mở màn hình lên xem mới phát hiện, ấy thế mà lại là hàng xóm dưới tầng!

Từ ngoài quay vê có gặp qua mấy lần, chào hỏi qua lại, mặc dù không nói chuyện, thế nhưng ít nhất vẫn có thể coi như là có quen biết.

Lâm Phong rất ngạc nhiên không biết hàng xóm đến tìm mình có việc gì?

Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chắc có lẽ hàng xóm có việc gì cần giúp đỡ, Lâm Phong đi tới phía cửa, mở ra, đánh mắt nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở ngoài cửa. Lâm Phong hỏi: "Sao vậy? Anh có chuyện gì à?"

Người đàn ông trung niên lúng túng cười, xoa xoa tay, sau đó chỉ vào ông lão phía sau nói: "Thực xin lỗi, đây là cha tôi, một bệnh nhân mất trí nhớ nặng."

Thấy Lâm Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, người đàn ông trung niên càng lúc càng quấn bách: "Nhà anh trồng dưa hấu phải không? Loại dưa hấu đen ấy? Loại rất lớn ấy?"

Lâm Phong càng lúc càng thấy kỳ quái.

Nhà tôi trông dưa sao anh biết được hay vậy ta?

"Dưa nhà cậu trồng mọc rủ xuống ban công nhà tôi, ngày ngày ba tôi đều ở nhà, mà bảo mẫu nhà tôi không thể nào giao tiếp được với ông ấy, cậu biết đấy tại tâm trí ông ấy bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ bảy, tám tuổi, lúc thấy dây leo dưa hấu nhà cậu rủ xuống, ngày nào ông ấy cũng đều xách ghế nhỏ ra bảo vệ, mấy ngày gần đây thấy dưa chín rồi, ông ấy thế mà thừa dịp người nhà không chú ý hái xuống ăn! Thật xin lỗi!"

Lâm Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên nở nụ cười!

Anh còn tưởng là xảy ra chuyện gì cơI

"Không sao, dưa hấu nhà tôi đang đợt chín, mà ông cụ ăn cũng có là bao, không vấn đề!"

Lâm Phong cười đáp.

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên cắn môi, vẻ mặt quẫn bách đến độ sắp khóc, khiến Lâm Phong sững người.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì à?”

Người đàn ông trung niên rốt cuộc cắn răng tiếp tục nói: "Điều không hay chính là ở chỗ đó, tôi cứ nghĩ ăn một quả là xong, nhưng ai ngờ dưa hấu nhà cậu ngon quá, ông cụ ăn xong lại đòi ăn tiếp, hôm nay đã ăn hết một quả, ăn xong quay ra ăn vạ, đến giờ cũng đã được cả buổi, tôi thực sự là hết cách rồi, vì lẽ đó... Ai dà ! Thật là để cho cậu chế giêu rồi!"
Bình Luận (0)
Comment