Chương 143: Cậu có thể bán cho tôi một gốc được không, giá ngàn vạn
Chương 143: Cậu có thể bán cho tôi một gốc được không, giá ngàn vạnChương 143: Cậu có thể bán cho tôi một gốc được không, giá ngàn vạn
Người đàn ông trung niên vô cùng thành khẩn, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Phong cất lời: "Cây tố quan hà đỉnh cậu có thể bán cho tôi được không? Tôi sẽ không chiếm lợi của cậu đâu, một cây ngàn vạn, được chứ?"
Một cây ngàn vạn.
Xác thực, theo như thị trường mà nói, tố quan hà đỉnh có giá cao nhất là cây ở công viên Đại Lý.
Giá bán kỷ lục vào thời đỉnh cao hồi đó là tận ngàn sáu vạn!
Thế nhưng hai năm qua, nhà nhà trồng lan, người người trồng lan, lại có không ít người đầu cơ kiếm lợi, làm cho sức nóng của lan hạ nhiệt, khiến cho giá lan giảm xuống nhiều.
Bởi vậy, một cây này giá ngàn vạn, đặt vào thị trường lan bây giờ mà nói, đúng là giá siêu cấp trên trời!
Lâm Phong cả kinh suýt chút nữa đánh rơi cây lan trên tay xuống đất!
Không phải anh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mà là anh không ngờ tới chuyện một cây lan đơn giản thế này lại có giá trị như vậy?
Ngàn vạn!
Còn đáng giá hơn cả Hải hoàng hoa lê!
"Anh chắc chứ?"
Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên, nâng cây lan trong tay lên, sau đó giơ về phía anh ta: "Ngàn vạn?"
Người đàn ông trung niên nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt háo hức.
"Đúng, ngàn vạn!" Sau khi nghe được câu trả lời chắc nịch từ người đàn ông trung niên, Lâm Phong vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Được, thành giao!"
Một cây lan ngàn vạn, loại chuyện kinh doanh này tuyệt đối là không lỗ cho một người không có hứng thú với hoa lan như Lâm Phong!
Người đàn ông trung niên gần như chuyển tiên cho Lâm Phong ngay lập tức, sau đó cẩn thận tiếp nhận chậu tố quan hà đỉnh từ tay Lâm Phong như thể nhặt được chí bảo, sau đó dẫn ông cụ nhà mình nói lời cảm ơn với Lâm Phong lần nữa, rồi rời đi.
Lâm Phong nhìn vào giao dịch ngàn vạn vừa mới thông báo trên điện thoại, vừa liếc nhiều mấy bồn tố quan hà đỉnh còn sót lại trong vườn dưa hấu.
Trong khoảng thời gian ngắn này, tâm tình anh trở nên phức tạp.
Lão Từ cũng là bởi vì những thứ này mà phát điên.
Giá trên trời ngàn vạn một chậu, ấy vậy mà lại bị con trai ông ấy bán tháo trả nợ.
Chỉ cần là con người đều sẽ cảm thấy hụt hãng.
Anh lắc đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ bên trong đi, sau đó quay trở lại phòng khách, đã thấy chị dâu Minh dọn sẵn bàn ăn.
Thấy Lâm Phong đi ra, chị dâu Minh lập tức lau tay, nói với Lâm Phong: "Nào, Tiểu Phong, tới ăn cơm nào! Hẳn đói đến nỗi bụng dính lưng rồi nhỉ!"
Lâm Phong lắc đầu cười nói: 'Không có, sáng nay anh Minh làm nhiều đồ ăn ngon, em ăn đến no căng cả bụng, sao có thể đói được!"
Anh tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn thoáng qua nói: "Hả? Minh nha đầu đâu chị?"
"Để chị đi gọi, chú ăn trước đi!"
Chị dâu Minh cười nói.
Lúc này Lâm Phong mới bắt đầu ăn. Cơm nước xong, Lâm Phong quay sang vẫy tay gọi chị dâu Minh.
Anh đưa thẻ ngân hàng cho chị dâu Minh.
Chị dâu Minh ngẩn người, mắt đỏ hoe hỏi: "Tiểu Phong, cậu làm gì vậy?"
"Đây là tiền mà em đã hứa với anh Minh cho anh chị mượn. Minh nha đầu sắp vào cấp hai, môi trường học rất quan trọng, vậy nên chị phải tìm cho con bé một trường tốt vào, đầu tư giáo dục cho trẻ nhỏ mới là điều lớn nhất."
Lâm Phong nói xong, vành mắt chị Minh đỏ hoe.
Chị Minh xoa tay, hung hăng nói cảm ơn: "Tiểu Phong, cảm ơn cậu rất nhiều. Chị đã lo lắng vê điêu này cả năm đến nỗi mất ăn mất ngủ. Bây giờ thì ổn rồi. Con gái chị có chỗ đến trường, thật sự thật sự rất cảm ơn cậu."
Lâm Phong vung tay, xoa đầu Minh nha đầu: "Chúng ta là người một nhà mà, chị nhanh cầm lấy đi, buổi chiều đi coi nhà!"
Chị Minh rưng rưng nhận lấy thẻ ngân hàng. ...
Buổi chiêu, Lâm Phong chuẩn bị ra ngoài đi đón Thiến Thiến.
Điện thoại đột ngột đổ chuông.
"Alo? Ai đấy ạ?"
Là cuộc gọi từ một số lạ, Lâm Phong bắt máy lịch sự hỏi.
Bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nói hơi quen thuộc vang lên.
"Xin chào, ngài Lâm Phong, ngài còn nhớ tôi chứ?”
Là một giọng nói hơi trong trẻo, có chút quen thuộc, vì Lâm Phong tiếp xúc ít với phái nữ nên trong nháy mắt đã nhớ raI
Lâm Phong giật mình, sau đó dò hỏi: "Diêu Tùng Tùng?”
Chắc hẳn mọi người trên đất nước này không còn gì xa lạ với cái tên này.
Giọng nói này, không phải Diêu Tùng Tùng thì còn có thể là ai được nữa? Thấy Lâm Phong gọi đúng tên của mình, hai mắt Diêu Tùng Tùng lập tức sáng lên, sau đó đáp: “Đúng! Là tôi!"
Lâm Phong cười nói: "Tôi biết là cô rồi, sao vậy, có chuyện gì à? Tìm tôi?"
Thấy đầu dây bên kia trả lời điện thoại của mình một cách thờ ơ như vậy, Diêu Tùng Tùng thực sự nghi ngờ về thân phận được gọi là siêu sao của mình vào lúc này!
Cô có chút phiên muộn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Là như thế này, là chuyện mặt nạ lần trước ấy, anh biết không? Sau khi trở về, tôi đã thử qua thử lại rất nhiều lần, thế nhưng hình như hiệu quả không bằng được đồ của anh làm, tôi muốn hỏi, anh có chắc nhãn hiệu anh nói với tôi là đúng không?"
Lâm Phong nói: 'Đồ tôi mua không phải cũng có trong phòng hóa trang đó ư? Sao thế, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa cô?"
Anh bị chọc phát cười.
Diêu Tùng Tùng có vẻ như cũng ý thức được mình nói hớ, vội vàng nói: "Không không không, tôi gọi cho anh không phải có ý chất vấn, chỉ là tôi muốn hỏi anh, gần đây anh có rảnh không? Gặp nhau nhé?".
Nếu là người bình thường, lúc này chắc sung sướng đến phát điên lên được!
Nhưng phản ứng đầu tiên của Lâm Phong lại là cau mày, anh hỏi: "Có việc gì?"
Giờ khắc này trong lòng Diêu Tùng Tùng vừa thẹn lại vừa tức, cô là cô gái vạn người mơ ước, ấy vậy mà đối phương lại còn hỏi mình có việc gì?
Tức chết cô rồi!
"Đừng hiểu lầm, tôi muốn hỏi chuyện về mặt nạ thôi, chỗ tôi có mấy cô gái, đều muốn dùng thử, anh xem có được không?"
Diêu Tùng Tùng nói thẳng.
Lâm Phong sững người, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nói: "Được, ngày mai cho chọn thời gian và địa điểm trước đi rồi gửi cho tôi."
Lúc này Diêu Tùng Tùng mới vui vẻ đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Bên này, vừa cúp máy xong, mấy chị em ở trong làng giải trí vây quanh lại, tất cả đều ở độ tuổi còn rất trẻ, mỗi khi những gương mặt này xuất hiện trên đường đều sẽ gây chấn động!
Nhưng vào lúc này, bọn họ đi dép lê, mặt mộc hướng lên trời, trên đầu đội đủ loại tóc giả, ló đầu nhìn Diêu Tùng Tùng, tò mò hỏi: "Tùng Tùng, chị nói có thật không vậy? Vật kia có thực sự thần kỳ tới vậy không?"
"Đúng rồi, loại mặt nạ nào chúng ta chưa từng thử qua cơ chứ? Loại mặt nạ mà chị nói em đã dùng thử rồi, làm gì có tác dụng được tới vậy! Mặt nạ bạn trai cũ kiếm đâu ra?"
"Ha ha! Tôi cảm thấy Tùng Tùng khẳng định là bị nộp thuế IQ rồi! Chứ làm gì có người tùy ý gặp được ở buổi quay quảng cáo nào lại có thể làm mặt nạ có hiệu quả tốt như vậy, tôi không tin!"