Chương 152: Hẹn Khương Y Thanh ăn cơm
Chương 152: Hẹn Khương Y Thanh ăn cơmChương 152: Hẹn Khương Y Thanh ăn cơm
Không phải là việc của Lâm Phong.
Anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi đón Thiến Thiến.
Và tối hôm nay, anh quyết định đi tìm Khương Y Thanh, tạo cho cô một niềm vui bất ngờ.
Trường mầm non Lam Thiên.
Hôm nay Lâm Phong tới tương đối sớm, đứng đợi ở trước cổng trường một lúc Thiến Thiến mới tan học.
Cô bé đang vui vẻ đeo cặp sách nhỏ, trông thấy được Lâm Phong lập tức lao về phía anh.
"Ba bal Hôm nay cô giáo Lệ Lệ dán tranh Thiến Thiến vẽ lên tường đó! Rất nhiều bạn đã khen Thiến Thiến!"
Cô bé nháy mắt, vui vẻ kể chuyện cho Lâm Phong nghe.
Lâm Phong nghe vậy xoa đầu Lâm Thiến Thiến, vui vẻ cười nói: "Bé con của ba giỏi quái"
Anh giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Thiến Thiến, sau đó đưa tay cầm cặp sách trên người Thiến Thiến, nhìn Thiến Thiến nói: "Tối nay ba dẫn con đi tìm dì Khương, có được không?”
Lâm Thiến Thiến đầu tiên sững sờ, sau đó đột nhiên trợn to mắt, trong đôi mắt đen láy tròn vo tràn đầy hưng phấn!
"Thật không ạ?!"
Cô bé chớp chớp mắt, sau đó vỗ tay vui vẻ hỏi: "Ba ba thật sự định dẫn Thiến Thiến đi tìm dì Khương ư?"
Thấy Lâm Phong gật đầu xác nhận lại lân nữa, cô bé sướng rơn! Cô bé vội vàng bảo Lâm Phong chải lại tóc cho mình, sau đó vẫy tay với Từ Mạn Lệ ở đối diện đang tiến lại gần, nói: "Tạm biệt, cô giáo Lệ Lệt"
Thực ra, Từ Mạn Lệ cũng không biết lý do vì sao lại đột nhiên lại tới đây.
Hai ngày qua, người trong nhà buộc cô kết hôn, khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ.
Sáng sớm nay còn bởi vì chuyện này mà cô đã ầm ï một trận lớn với mẹ.
Khiến cả ngày lên lớp đều ở trong trạng thái lơ đãng.
Lúc này, thật vất vả mới đến lúc tan học, quỷ thần xui khiến thế nào cô lại đi theo phía sau Thiến Thiến, đúng như dự đoán cô thấy được bóng người của Lâm Phong.
Anh vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Thực ra đối với Từ Mạn Lệ mà nói, ngay từ ngày đầu tiên Lâm Phong dẫn Lâm Thiến Thiến tới báo danh, cô đã chú ý đến người đàn ông này rồi.
Ai cũng chen chúc dẫn con vào trong đăng ký, chỉ riêng người đàn ông này là nghiêm túc cho con xếp hàng, cúi người nghiêm túc dặn dò đứa nhỏ nhà mình đi nhà trẻ phải thế nào.
Một người cha có thể đối xử nghiêm túc với con cái của mình thì chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với vợ của mình như vậy!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Từ Mạn Lệ vê Lâm Phong.
Kể từ lúc đó, cô thường hay vô tình hoặc cố ý chú ý đến Lâm Phong.
Sự thật chứng minh, càng quan tâm lại càng trâm mê vào trong.
Cô dần dần phát hiện ra nhiều điểm sáng trên người Lâm Phong.
Thậm chí, đến tận lúc này, khi bị người trong nhà ép đi xem mắt, cô mới chợt nhận ra.
Trong lòng không biết từ lúc nào đã có thêm một Lâm Phong! "Thiến Thiến!"
Thấy Lâm Phong xoay người chuẩn bị dẫn Thiến Thiến rời đi, Từ Mạn Lệ lo lắng mở miệng lúc nào không hay!
Thiến Thiến đang nhảy nhót nắm tay Lâm Phong, chuẩn bị lên xe đi gặp Khương Y Thanh, thấy Từ Mạn Lệ gọi mình, lập tức quay đầu lại, chớp chớp mắt, bi bô hỏi: "Cô giáo Lệ Lệ tìm Thiến Thiến có chuyện gì ạ?"
Lâm Phong cũng xoay người lại, chăm chú nhìn Từ Mạn LỆ.
Từ Mạn Lệ sững sờ một lúc.
Cô mấp máy, phảng phất như bị một tảng đá lớn đè lên ngực, nặng đến mức khiến cô không thể thở nổi.
Cuối cùng, ánh sáng trong mắt cô trở nên ảm đạm, cô cắn môi nói: "Không có gì, cô định dặn Thiến Thiến, đi đường phải chú ý an toàn."
Cô dừng một chút, sau đó nói với Lâm Phong: "Anh lái xe cẩn thận, mai gặp lại."
Lâm Phong gật đầu, lúc này mới dẫn Thiến Thiến lên xe, khuất khỏi tâm nhìn của Từ Mạn Lệ.
Trên xe.
Cô bé nhìn Từ Mạn Lệ trong gương chiếu hậu, chớp chớp đôi mắt to đen láy, bối rối nghiêng đầu.
"Ba bai"
Cô bé gọi Lâm Phong, dứt khoát hỏi: "Tại sao cô giáo Lệ Lệ cứ nhìn Thiến Thiến và ba ba vậy ạ? Hôm nay cô Lệ Lệ đã khóc đó ba, trong giờ học, hai mắt cô giáo vấn luôn đỏ hoe, có phải cô gặp phải chuyện gì buồn không ạ? Có liên quan tới Thiến Thiến sao?"
Cô bé vẫn còn quá nhỏ để có thể hiểu được chuyện sáng nay xảy ra đến tột cùng là có ý gì. Những Lâm Phong lại có thể đại khái đoán được một chút.
Anh quay người, xoa đầu nhỏ của Thiến Thiến, nhẹ nhàng nói: "Không phải như Thiến Thiến nghĩ đâu, cô giáo Lệ Lệ là người lớn, mà người lớn có suy nghĩ của người lớn cũng như có những điều buồn phiền của riêng họ, con hiểu không?"
"ô"
Cô bé ở trong xe tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy cây kẹo mút mà ông hai lần trước tới thăm cho mình.
Còn lại một cái, cô nhóc cất ở trên xe, để dành không ăn đây!
"Mỗi lần Thiến Thiến buồn sẽ ăn kẹo mút để vui trở lại! Ngày mai Thiến Thiến tặng cây kẹo này cho cô giáo Lệ Lệ, có được không ạ?”
Trẻ con trong sáng vậy đấy.
Lâm Phong gật đầu, mỉm cười: "Được chứ."
Nói xong, Lâm Phong nhìn Thiến Thiến: "Lấy điện thoại của ba ba ra, gọi cho dì Khương của con đi, hỏi xem dì ấy đang ở chỗ nào."
Điện thoại rung một lúc Khương Y Thanh mới bắt máy.
"Alo?"
Lâm Thiến Thiến bi bô la lớn: "Là Thiến Thiến đây ạ! Là Thiến Thiến gọi điện cho dì Khương đây ạ! Thiến Thiến nhớ dì Khương lắm!"
Khương Y Thanh nghe thấy giọng Thiến Thiến, lập tức mừng rỡ không thôi!
"Thiến Thiến đang ở đâu vậy?"
Khương Y Thanh hỏi: 'Hôm nay Thiến Thiến có ngoan không?”
Lâm Thiến Thiến gật đầu, đột nhiên phát hiện cho dù cô bé có gật thì Khương Y Thanh cũng không nhìn thấy được.
Cô bé nói: "Ba ba bảo bọn con đang trên đường đến tìm dì, dì Khương còn ở bệnh viện không vậy?”
Khương Y Thanh nghe xong thì hoảng hốt không thôi!
Đến tìm cô?
Bây giờ cô chưa gội đầu cũng không trang điểm, xấu muốn chết, cô ấp úng muốn từ chối, nhưng Lâm Phong lại không cho cô cơ hội.
"Ba phút nữa anh tới nơi chúng ta gặp nhau ở tâng dưới bệnh viện nhé."
Nói xong, Lâm Phong cúp điện thoại.
Ở bên này, Khương Y Thanh vừa đối phó xong mẹ kế Hoàng Tố Liên và Khương Y Vân, đã hai ngày không gội đầu, trên mặt lại càng không cần phải nói, thậm chí còn không tẩy trang!
Quá xấu luôn!
Lúc nào không tới lại cứ nhất quyết phải tới vào lúc này!
Đã thế điều khiến người ta tức giận đó là không thèm báo trước!
Ba phút thì có thể làm được gì đây?
Nhiều nhất cũng chỉ có thể tô son trong khi ra khỏi thang máy thôi!
Cô xoắn xuýt mãi, cuối cùng đành cầm túi lên chạy ra ngoài.
Cô thật sự, thật sự rất nhớ Lâm Phong!
Tầng một bệnh viện, Lâm Phong đỗ xe xong nhanh chóng dẫn Lâm Thiến Thiến ra khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm, thấy được Khương Y Thanh đang bước ra khỏi tòa nhà.
Khuôn mặt Khương Y Thanh đỏ bừng, đôi mắt sáng rỡ long lanh nước, lúc này tựa hồ như đang nhìn xung quanh để tìm anh và Thiến Thiến!
Lâm Phong nở nụ cười, trong lòng ấm áp, Thiến Thiến nhón chân, gọi Khương Y Thanh: "Dì ơi! Thiến Thiến ở đây! Chỗ này!"