Chương 153: Đau ngất đi
Chương 153: Đau ngất điChương 153: Đau ngất đi
Khương Y Thanh lập tức nghe được giọng nói của Thiến Thiến, ánh mắt sáng lên, cô chạy nhanh về phía Lâm Phong, sau đó ôm lấy Thiến Thiến, hôn lên đỉnh đầu đầy tóc của cop bé một cái.
Thiến Thiến cười tít mắt lộ cả răng, sau đó trong giây lát nhớ ra cái gì đó, giãy người tụt xuống nói với Khương Y Thanh: "Dì ơi! Ba ba mua hoa tặng dì, đẹp lắm đó ạU"
Lâm Thiến Thiến nói xong, lại nhảy tưng tưng kéo ống tay áo Lâm Phong. nói: "Ba ba! Nhanh lấy hoa ra đi nào! Nhanh lên nào!"
Lâm Phong bật cười xoa đầu cô bé.
Vốn dĩ anh định để cho Khương Y Thanh lên xe để tạo cho cô một niềm vui bất ngờ cơi
Nhóc con này, chẳng biết tạo bất ngờ gì cải
"Vậy con và dì ở đây chờ ba nhé!"
Lâm Phong nói xong đi ra xe, cầm lấy bó hoa hồng đỏ tươi đưa cho Khương Y Thanh, nói: "Tặng em này, thích không?”
Hoa hồng trước mắt vô cùng xinh đẹp, trên đó còn có vương lại vài giọt nước, trong suốt như pha lê.
Những đóa hồng kiêu diễm ướt át tôn lên gò má đỏ ửng như sắp nhỏ máu của Khương Y Thanh, để lông mày Lâm Phong nhảy một cái, khóe miệng cũng có thêm một tia nụ cười như có như không.
"Tối nay ăn cơm với anh nhé?"
Lâm Phong cười hỏi.
Khương Y Thanh thẹn thùng rụt rè gật đầu, nắm tay Lâm Thiến Thiến không nói lời nào, coi như ngâm thừa nhận.
Lâm Phong nói: "Đi thôi, chúng ta lên xe trước, quyết định ăn gì sau, em và Thiến Thiến chọn là được."
Lâm Phong nói xong đang chuẩn bị xoay người dẫn Khương Y Thanh và Thiến Thiến quay lại xe, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc: "Đây là... Thiến Thiến? Người quay quảng cáo cùng Phạm Trạch Thần đó sao?"
Giọng nói hơi cao, tựa hồ tràn đầy nghi vấn cùng kinh ngạc khó tin
Lâm Thiến Thiến nghe thấy có người gọi tên mình, phản ứng đầu tiên là quay người lại nhìn.
Là một chị gái trên tay cầm cốc trà sữa, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lâm Thiến Thiến, Thiến Thiến nghiêng đầu hỏi: "Chị ơi, chị biết em sao ạ?"
Cô gái nhỏ kia trong nháy mắt mừng rỡ không thôi, chăm chú quan sát Thiến Thiến một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra, quay về phía Thiến Thiến cẩn thận hỏi: "Chị có thể chụp chung với em một tấm được không?"
Lâm Thiến Thiến còn nhỏ nên không hiểu được chuyện này có nghĩa là gì, theo bản năng quay đầu lại nhìn Khương Y Thanh và Lâm Phong, nhăn mày, dò hỏi: "Ba ba, chị này muốn chụp ảnh với Thiến Thiến, có được không ạ?"
Lâm Phong bất ngờ, nhưng sau khi nghe được tên của Phạm Trạch Thần anh mới bắt đầu nhớ ra, là thân tượng quay quảng cáo cùng Thiến Thiến lúc trước!
Anh nói: "Thiến Thiến tự quyết định đi."
Lâm Thiến Thiến ngẫm nghĩ một hồi, sau đó tiến lại gân chụp hình cùng cô gái kia.
Cô gái vui vẻ ngồi xổm xuống cùng Thiến Thiến chụp vài tấm hình, chụp xong mới vui vẻ rời đi.
Lâm Phong cúi người, bế cô nhóc lên, nói với Khương Y Thanh: "Nào, chúng ta đi ăn thôi." Anh đã gọi điện cho anh Minh nhờ anh ấy tối nay về nhà làm cơm, dù sao vẫn còn bà nội Hoàng ở nhà.
Ba người lên xe, Lâm Phong để Thiến Thiến và Khương Y Thanh ngồi ở ghế sau, sau đó anh khởi động xe, rời khỏi bệnh viện.
"Thiến Thiến, đã xảy chuyện gì vậy? Sao cô gái đó lại biết Thiến Thiến thế?"
Khương Y Thanh tò mò hỏi.
Lâm Phong mỉm cười, kể đại khái lại mọi chuyện cho Khương Y Thanh.
Thiến Thiến đi quay quảng cáo, còn kiếm được năm mươi ngàn.
Lâm Phong không để ý lắm, nhưng Khương Y Thanh thì lại rất hiếu kỳ, cô lấy di động ra, sau đó đánh từ khóa "Lâm Thiến Thiến" vào ô tìm kiếm, nhất thời hiện lên một số kết quả tìm kiếm.
Nhưng những thứ này đều có liên quan đến Phạm Trạch Thần, tùy chọn một cái cũng là quảng cáo liên quan đến Phạm Trạch Thần.
Cô nhấp vào một bản tin, là bản tin viết vê tương tác giữa Thiến Thiến và Phạm Trạch Thần khi quay quảng cáo.
Một hot search trên Weibo.
Quảng cáo mới của Phạm Trạch Thần vào vai ba ba vừa ra lò, cùng cô con gái siêu đáng yêu siêu dễ thương!
Khương Y Thanh bất ngờ, thoát khỏi trình duyệt web, ấn vào bảng hot search.
Tuy độ nổi tiếng của tiểu thịt tươi này không có ít, nhưng bằng một sức mạnh nào đó, hot search này đã trực tiếp từ vị trí thứ chín tăng vọt lên thứ baI
Về độ hot vẫn như một mũi tên đỏ, hướng thẳng lên trên!
Khương Y Thanh nhấp vào , xem qua một lượt bình luận phía dưới, vê cơ bản đều là khen ngợi thổi phông sắc đẹp của Phạm Trạch Thần, vân vân...
Thế nhưng cũng có rất nhiều bình luận khen ngợi Thiến Thiến. Khương Y Thanh bật quảng cáo lên xem.
Đến đoạn Thiến Thiến bật khóc, Khương Y Thanh đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, tựa hồ như có thứ gì đó muốn vùng vẫy thoát khỏi ra ngoài.
Đầu của cô đột nhiên đau dữ dội!
"Dì ơi! Dì sao vậy?”
Lâm Thiến Thiến hốt hoảng hô lên, cô nhóc nhìn Lâm Phong hô lớn: "Ba bai Ba ba! Dì Khương bị đau! Bị đau!”
Cô bé quýnh hết cả lên, Lâm Phong vốn đang lái xe, nghe thấy tiếng Lâm Thiến Thiến hét lên như vậy, bất ngờ không thôi, sau đó nhanh chóng đỗ xe ven đường, quay đầu nhìn vê phía sau.
Quả nhiên thấy được Khương Y Thanh đau đến toát mồ hồi, cuộn tròn như quả bóng, giờ phút này đau đến miệng trắng bệch!
Anh nhíu mày, lập tức quay đầu lái xe trở lại bệnh viện!
"An ủi dì bảo dì đừng sợ, ba ba lập tức đưa dì đi bệnh viện."
Lâm Phong trầm giọng nói.
Lâm Thiến Thiến gấp đến độ sắp khóc, cánh tay nhỏ mũm mm thịt hết lần này đến lần khác vụng về võ lên lưng Khương Y Thanh, nói: 'Dì đừng sợ, Thiến Thiến và ba sẽ đưa dì đến bệnh viện ngay thôi!"
Lúc này, Khương Y Thanh chỉ cảm thấy đầu đau đến sắp nổ tung!
Tiếng khóc của Thiến Thiến văng vắng trong đầu khiến cô cảm thấy như có gì đó đang cố gắng chui ra ngoài.
Thế nhưng bản năng của cơ thể đã phản kháng lại, kiểu giằng co này khiến đầu cô đau muốn nổ tung, cô cắn chặt môi đến mức da thịt cũng bị cắn ra máu đỏ tươi.
Lâm Phong lái xe rất nhanh, mấy phút sau đã đến được bệnh viện.
May sao cửa bệnh viện có chỗ đỗ xe, anh nhanh chóng dừng xe lại, mở cửa và ôm Khương Y Thanh ra ngoài!
"Thiến Thiến, đi theo bat"
Lâm Phong cúi đầu gọi Thiến Thiến, sau đó lao thẳng vào trong bệnh viện!
"Nhường đường! Nhường đường!"
Lâm Phong lớn tiếng hô, anh cúi đầu nhìn Khương Y Thanh đang đau đến phát run trong tay mình, lúc này trái tim như bị ai kéo lại!
"Sẽ ổn thôi, nhịn thêm một chút được không?"
Lâm Phong nhíu mày, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi trắng bệch đang chảy máu của Khương Y Thanh, sau đó vội vàng ôm cô lao vào phòng cấp cứu.
Khương Y Thanh đã hoàn toàn ngất đi vì đau đớn.
Lúc vào trong phòng cấp cứu, bác sĩ bên trong thấy Lâm Phong ôm Khương Y Thanh xông vào, vội vàng hỏi: "Làm sao thế này?"
"Bác ơi! Dì con đau đầu, dì nói dì đau lắm, bác nhanh cứu dì con đi, hu hul"
Tác giả có lời:
Cám ơn mọi người tặng quà cho tôi! Tôi thấy rôi! Cảm ơn! Biết ơn mọi người nhiều lắm!