Chương 157: Đúng hương vị của món canh này rồi
Chương 157: Đúng hương vị của món canh này rồiChương 157: Đúng hương vị của món canh này rồi
Thấy Trần Như Hải như vậy, Lâm Phong cũng nhíu mày.
Anh ngồi xổm xuống nhìn Trần Như Hải nhíu mày nói: "Anh Trần, anh đừng lo lắng quá, không có món ăn này, chúng ta nhất định có thể thắng mà."
Trần Như Hải dừng một chút, sau đó chán nản nhếch môi cười tự giêu.
"Không có khả năng."
Trần Như Hải thở dài, sau đó giãy giụa, từ dưới đất đứng lên, tìm một cái ghế đẩu, ngồi xuống.
Đâu hơi choáng váng, Trần Như Hải cau mày, cầm một chai nước trên bàn ngửa đầu uống một hơi.
Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, lý trí của Trân Như Hải mới dần dần trở lại.
Anh ta cười khổ, sau đó nhìn Lâm Phong nói: "Anh biết chính xác trình độ của mình, khi anh còn trẻ tay nghề của anh cũng không tốt bằng Trần Vân Tường, huống hồ bây giờ lớn tuổi rồi, lại càng không theo kịp, nếu không có món ăn này, thương hiệu của Hải Thanh Hà Yến thực sự không giữ được rồi!"
Lâm Phong im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngay cả hổ đan cũng có thể bắt chước làm ra được, vậy rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?"
Trần Như Hải nghe nhắc tới món canh, xoa xoa mi tâm nói: "Chuyện này thật kỳ quái, khi anh còn nhỏ, lúc đó nhà nước cũng không nghiêm ngặt như bây giờ, anh cũng đã từng ăn món canh hổ đan do ông nội làm, hương vị cực kỳ thơm ngon, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ."
Sau này ông nội truyền lại công thức làm món canh này lại cho anh thành món gia bảo bí truyền, anh nhớ rất rõ công thức, tuy vê sau không có cơ hội làm món ăn này nhưng anh tin là mình tuyệt đối không nhớ lầm công thức này đâu!" Trân Như Hải nói vô cùng nghiêm túc.
Không ai nghi ngờ điều đó.
Đây xem như món ăn bí truyền của Hải Thanh Hà Yến, đã từng là món ăn yêu thích nhất của Từ Hi lão Phật gia, Trần Như Hải làm sao có thể làm sai?
Nhưng kỳ lạ là tất cả đều làm dựa theo công thức hoàn hảo nhất trong trí nhớ, thậm chí nguyên liệu so với ông nội làm lúc đó tốt hơn nhiều, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Trần Như Hải thực sự không thể hiểu được.
"Bíp bíp bíp...
Ngay khi cả hai còn đang suy nghĩ xem công thức đến cuối cùng là xuất hiện vấn đề ở đâu, thì ngay sau đó treo bên trên bỗng vang lên.
Lâm Phong mới đầu còn ngây người, nhưng sau đó anh chợt nhớ ral
Đó là món canh mình nấu!
"Đúng rồi, anh Trần, anh nếm thử canh em nấu xem thế nào, hương vị có đúng hay không!"
Anh mỉm cười nhấc cái nồi lớn xuống, cẩn thận đặt lên bàn.
Trân Như Hải sửng sốt, anh ta ngồi ở trên ghế nhìn động tác của Lâm Phong, đầu tiên là cười, sau đó tò mò hỏi: "Món canh cậu nấu chẳng lẽ có thêm thứ gì khác vào hay sao? Dựa theo công thức anh để trên bàn làm à?”
Thấy Lâm Phong gật gật đầu, Trân Như Hải lập tức vui vẻ!
"Vậy thì không có gì để nếm, công thức món canh này hương vị đều giống nhau, anh thử thêm bớt vô số lần nhưng đều không thành công, huống chỉ là cậu?"
Trong mắt Trần Như Hải, Lâm Phong chính là một người ngoài ngành!
Anh đã thử biết bao nhiêu lần rồi, nhưng không thấy dấu hiệu thành công, mùi vị cũng không đúng. Anh ta cũng không trông cậy gì vào Lâm Phong!
Lâm Phong nghe vậy chỉ cười cười, cũng không nói lời nào, anh tìm một mảnh giẻ lau, cẩn thận mở nắp nồi ra.
Nước canh có màu trắng sữa, đẹp mắt và hấp dẫn.
Các loại dược liệu giờ phút này đều nổi lên trên mặt nước canh, theo nắp nồi được giở ra, một mùi thơm phức tỏa ra mãnh liệt!
Trân Như Hải sững sờ trong giây lát.
Trong đầu, tựa hồ có thứ gì đó gắt gao đè nén bắt đầu đột nhiên bùng phát, hai mắt anh ta chợt sáng lên!
Hương vị này, hương vị này!
Đúng hương vị trong trí nhớ của mình!
Trần Như Hải đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sau đó hai ba bước xông về phía Lâm Phong, nhìn chằm chằm Lâm Phong, vô cùng kinh ngạc nói: "Lâm lão đệ, món canh cậu nấu, hương vị món canh cậu nấu, mau múc cho anh một chén nếm thử!"
Lâm Phong tìm hai cái chén nhỏ, cẩn thận múc canh ra hai chén, sau đó đưa cho Trần Như Hải.
"Anh nếm thử xem, cẩn thận nóng."
Trân Như Hải nóng lòng nhận lấy chén canh, tùy ý thổi thổi vài cái, sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Khoảnh khắc nước canh vào miệng, mùi vị trong ký ức bắt đầu tuôn ra một cách mãnh liệt!
Ánh mắt Trần Như Hải trong nháy mắt sáng lên!
Chính là hương vị này, thật sự là hương vị này!
"Lâm lão đệ, hương vị này của cậu đến tột cùng là làm sao nấu ra được vậy? Cậu đã thêm thứ gì khác vào, tại sao anh không nấu ra được?" Trân Như Hải uống hết chén canh trong tay.
Lần này, anh ta hoàn toàn chắc chắn rằng hương vị giống hệt như món anh đã ăn khi còn nhỏ!
Lâm Phong mỉm cười: '"Đều giống nhau, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều giống nhau, em dựa theo công thức của anh nấu canh, anh quên rồi à?"
Sau khi nghe Lâm Phong nói vậy, Trần Như Hải lập tức càng thêm tò mò!
"Vậy có thể có gì đó khác biệt chăng? Không thể nào là..."
Trân Như Hải lẩm bẩm, bỗng nhiên ngữ khí dừng lại!
Anh ta đột nhiên mở to hai mắt, sau đó nói: "Nước?! Chẳng lẽ vấn đề là nước?!"
Trong đầu Trần Như Hải lúc này lóe lên một tia sáng!
Lúc trước anh ta nghĩ mãi không ra là sai lầm ở đâu, công thức nấu canh của anh đã thay đi đổi lại, cuối cùng phát hiện không ngon bằng ban đầu.
Nhưng ngay cả như vậy, hương vị của món canh cũng khác nhau.
Về cơ bản, anh ta đã sử dụng nước lấy từ suối trong núi của nông dân để nấu canh, vì đó là nước suối tinh khiết hoàn toàn tự nhiên.
Trần Như Hải cũng cho rằng ảh hưởng của nước hẳn là không đến mức lớn như vậy, mà hiện tại xem ra, anh đã nghĩ sai rồi.
"Ừm, anh Trần đoán đúng, nước trong công thức nấu canh của anh là em đã thay đổi, còn những phần khác em vẫn giữ nguyên không thay đổi gì cả."
Lâm Phong mỉm cười nói.
Trân Như Hải xoa xoa tay lần nữa, kích động vô cùng, hỏi: 'Lâm lão đệ, nước cậu dùng để nấu còn không? Cậu lấy ở đâu vậy? Có thể lấy tiếp nữa được không? Trận đấu buổi chiều, nếu không có nước này, thì thật sự kết thúc rồi!"
Lâm Phong thấy vậy thì mỉm cười. Anh chỉ vào thùng nước lớn và một đống lớn rau mà anh ta đã đặc biệt sắp đặt trước đó, nói với Trân Như Hải: "Nước và rau đều do một người họ hàng xa của em gửi đến, đều do người đó tự trồng, nghe nói trồng tốt lắm, mỗi ngày đều tưới bằng nước này, buổi chiều anh thì đấu, có thể dùng những loại rau này thử xem."
Trân Như Hải hiểu rõ, nói làm làm.
Anh ta lập tức ấy một nắm bắp cải, rửa sạch dưới vòi nước rồi cho vào nồi xào!
Rau xanh ở nhiệt độ cao nhanh chóng được xào chín, chỉ cân nêm một chút gia vị, sau khi đảo qua đảo lại vài lần thì múc ra khỏi nồi!
Nấu ăn càng đơn giản thì càng phản ánh được hương vị và chất lượng của món ăn!
Đây là lúc để tự mình kiểm tra hương vị của các loại raul
Lâm Phong cũng bưng một cái đĩa đi tới, Trân Như Hải không kịp chờ đợi dùng tay bốc một miếng rau, trực tiếp ném vào trong miệng!