Chương 156: Sẽ thất bại ư
Chương 156: Sẽ thất bại ưChương 156: Sẽ thất bại ư
"Tiểu Phong à, sao cậu lại ở đây?"
Anh ta mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Giờ khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào cảm xúc, anh nhìn chằm chằm Trần Như Hải, nhìn anh ta chân tay loạng choạng, tựa như một khắc nữa là anh ta sẽ ngã xuống, anh hiểu rằng cơ thể Trần Như Hải tuyệt đối đã đến cực hạn!
"Trần ca, anh ngủ trước một lát đi, buổi chiều trận đấu mới bắt đầu, anh vẫn còn thời gian ngủ một giấc, nếu không đến lúc đó trận đấu thật sự bắt đầu, anh thế này sẽ không thể thi đấu được đâu!"
Giọng nói Lâm Phong bình tĩnh, anh muốn đưa Trân Như Hải đi nghỉ ngơi, nhưng nói thế nào anh ta cũng không chịu!
"Không được! Anh không thể ngủ! Chỉ thiếu một bước nữa thôi, một bước nữa thôi là anh sẽ thành công! Đây là cách duy nhất anh có thể thắng thằng nhóc thối tha kia, anh không thể thua! Anh không thể để bảng hiệu của Hải Thanh Hà Yến bị hủy trong tay anh được!"
Trân Như Hải nói trong sự cuồng loạn.
Lâm Phong vừa đau lòng vừa tức giận, anh đột nhiên trâm giọng, ngữ khí tăng lên: “Cho dù là như vậy, anh cũng không nghí tới chị dâu ư, không nghĩ tới việc anh chị đang muốn có con ư?"
Trần Như Hải sửng sốt.
Đúng vậy.
Trên thực tế, nửa tháng nay anh ta và Cao Phượng Cầm luôn cố gắng có thêm một đứa con, bác sĩ cũng kê đơn thuốc, vốn dĩ mấy ngày nay anh ta vẫn kiên trì uống, nhưng sau đó xảy ra chuyện này, anh ta đã không uống thuốc rồi. Hiện tại thuốc ở trong tủ lạnh, cũng không biết đã bao lâu không động tới, bị Lâm Phong nhắc nhở, anh ta mới chợt nhớ tới mình còn có thuốc cần uống.
Phải.
Anh còn muốn có một đứa con nữa mà.
Bác sĩ cũng đặc biệt dặn dò mình, hiện tại thân thể mình không tốt như trước nữa, tốt nhất không nên hút thuốc uống rượu, quan trọng nhất là không được thức khuya.
Nhưng bây giờ Trần Như Hải không thể nhớ chính xác mình đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi.
Lâm Phong thấy Trân Như Hải rốt cục cũng bình tĩnh lại, anh nghiêm túc khuyên nhủ: "Bây giờ anh đi ngủ đi, em giúp anh canh lửa, đến lúc đó nhất định sẽ đánh thức anh dậy."
Máy móc trong bếp sau khách sạn Hải Thanh Hà Yến đều là loại cao cấp và hiện đại nhất, đặc biệt là dụng cụ nấu ăn đều có chức năng nhắc nhở thời gian.
Lâm Phong nhìn lướt qua thời gian, còn hai tiếng rưỡi.
Trần Như Hải cắn cắn môi, gật đầu nói: "Chỉ còn lại bước cuối cùng này, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không nấu ra được hương vị và vị ngon đó, cũng không biết xảy ra vấn đề gì!"
Trần Như Hải thở dài, sau đó vô cùng suy sụp đi về phía chiếc giường đơn bên kia, quay đầu chìm vào giấc ngủ.
Anh ta thật sự là quá mệt mỏi, mấy ngay nay anh đều nghiên cứu xem có món gì thay thế được hổ đan hay không, sau ba ngày ba đêm tìm kiếm, thử vô số nguyên liệu, cuối cùng cũng tìm được nguyên liệu thay thế hoàn hảo.
Về mặt hương vị, vê cơ bản là giống nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác xảy ra vấn đề trong món canh này! Dù chế biến theo cách nào thì cũng không ngon, mà lại có mùi tanh.
Trần Như Hải suy nghĩ rồi hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Lâm Phong để anh Minh lo chuyện của anh ấy, anh đi đến bên bếp, nhìn đồng hồ hẹn giờ trên đó, sau đó quay đầu nhìn các loại nguyên liệu trên bàn.
Món mặn có những thứ tương tự hổ đan như dương đan, ngưu đan.
- Giải thích, Hổ đan là tinh hoàn của hổ đực, dương đan: tỉnh hoàn của dê đực, tương tự ngưu đan cũng vậy. Hết giải thích.
Rau củ thì có khoai tây, cải thìa, cà tím, vân vân...
Những nguyên liệu này đều được thái nhỏ, trộn với nhau, cuối cùng được Trần Như Hải làm thành hình dạng hổ đan.
Có tin đồn rằng hổ đan khi cắt ra có thể nhìn thấy hoa văn độc đáo riêng của nó.
Lâm Phong chưa từng nếm thử món này nên sẽ không bình luận gì, nhưng ít nhất nhìn bề ngoài thì thật sự rất giống.
Anh bắt đầu giúp thu dọn mọi thứ trên thớt, cuối cùng nhìn thấy một tờ giấy trên thớt.
Một tờ giấy A4 ghi chép đủ loại số liệu, trên cơ bản đều là những ghi chép của Trần Như Hải liên quan đến thí nghiệm làm ra hổ đan.
Cuối cùng, hàng dưới cùng là công thức tốt nhất mà Trần Như Hải hao phí vô số tâm huyết mới thử ra.
Bên trong chỉ có bảy hoặc tám loại món mặn, mà rau củ cũng có đến sáu loại.
Hơn nữa tỷ lệ trong đó đạt tới một con số có số lẻ hoàn hảo, có thể nói là cực đỉnh.
Lâm Phong xem như đã hiểu, Trân Như Hải đã đột phá việc bắt chước vẻ ngoài và mùi vị của hổ đan. Tạo ra hổ đan thành công và hoàn hảo.
Nhưng...
Vẫn như cũ có vấn đề, hơn nữa là ở trên món canh này.
Lâm Phong lật tờ giấy qua, phía sau ghi chép vô số số liệu.
Đến cuối cùng bị phủ định hết hoàn toàn.
Lâm Phong nhìn số liệu lớn nhỏ kia, mí mắt đột nhiên co giật.
Số liệu ghi lại trong này, về cơ bản là tỷ lệ của nhiều thứ khác nhau.
Ví dụ như thịt gà một con, đảng sâm năm lạng, nước suối một cân...
Những điều như thế này, có vẻ là công thức bí mật mà Hải Thanh Hà Yến truyên lại.
Có vẻ như Trần Như Hải thế nào cũng không nghĩ tới, mình dày công nghiên cứu vô số lần để tìm ra công thức bí mật mới tạo ra hổ đan thành công hoàn hảo, nhưng lại bị mắc kẹt trong công thức nấu canh do tổ tiên truyền lại!
Bản thân Trân Như Hải cũng không biết rốt cuộc có gì không ổn, hương vị của món canh hầm hoàn toàn khác với món anh ta đã ăn khi còn nhỏ.
Dẫn đến hương vị cuối cùng của món hổ đan này, vẽ hổ không thành lại giống chó.
Thật là xấu hổ.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, anh bắt đầu dựa theo công thức lấy nguyên liệu.
Hơn nữa còn nhờ anh Minh giúp mình chuẩn bị.
Một con gà, mà phải là con gà mái già hơn ba năm tuổi, đảng sâm, kỷ tử, đương qUY...
Những gia vị này, nếu nhìn kỹ, có hơn 20 loại!
Ngay cả những thứ như hạt tiêu bát giác, càng phải chính xác đến từng hạt! Anh Minh chuẩn bị cả tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó Lâm Phong tìm một cái nồi đất lớn, cho tất cả những thứ này vào, cuối cùng tìm một nơi không có người, lấy đầy một thùng nước suối linh tuyên trong không gian của mình ra, sau đó đổ vào trong nồi.
Cuối cùng, đặt trên than đun lửa nhỏ.
Phải hầm đủ thời gian ba tiếng, nên Lâm Phong tìm một chiếc đồng hồ bấm giờ và treo nó lên nồi, sau đó anh tiếp tục trông chừng nồi của Trân Như Hải.
Hơn hai tiếng sau, nồi đất của Trần Như Hải đúng giờ bắt đầu phát ra tiếng bíp, khi âm thanh vang lên, Lâm Phong đang chuẩn bị đi gọi Trần Như Hải, kết quả không nghĩ tới Trân Như Hải đang ngủ trên giường đơn, vốn đang ngủ rất sâu đột nhiên bừng tỉnh, sau đó chạy nhanh về phía này!
"Được rồi sao?"
Trần Như Hải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào còi báo âm thanh run rẩy hỏi.
Lâm Phong gật đầu, nhấc nồi trên bếp xuống: "Vừa đúng lúc, hiện còn rất nóng, anh cẩn thận một chút."
Trần Như Hải lại gấp đến mức không chịu được, vội vàng bảo Lâm Phong đặt nồi xuống, sau đó anh ta mở nồi ra, cầm thìa húp một ngụm, bất chấp canh nóng hay không!
"Hít...'
Cơn đau dữ dội ập đến, hương vị trong trí nhớ... vẫn không xuất hiện!
Trần Như Hải suy sụp ngồi phịch xuống đất, đôi mắt đỏ hoe và đờ đẫn.
Rốt cuộc là... sai lầm ở đâu?