Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155: Trần Như Hải Điên Cuồng

Chương 155: Trần Như Hải điên cuồng Chương 155: Trần Như Hải điên cuồngChương 155: Trần Như Hải điên cuồng

Anh Minh rất thích vợ chồng Trân Như Hải, làm việc chung mấy ngày nay, lần đầu tiên anh cảm thấy làm đầu bếp không chỉ để làm hài lòng thực khách mà còn phải cống hiến hết mình cho quá trình này.

Lâm Phong không nói tiếp nữa, anh Minh cũng tranh thủ nấu ăn.

Dù sao cả nhà đều chuẩn bị ăn cơm mài

Có Lâm Phong giúp đỡ, anh Minh đã nhanh chóng nấu xong một bàn thức ăn, Khương Y Thanh và anh Minh đã từng gặp nhau, nên họ mỉm cười chào nhau.

Lúc ăn cơm, Khương Y Thanh cuối cùng cũng nhận ra Lâm Phong hôm nay rốt cuộc có gì không đúng.

Anh ấy... luôn gắp thức ăn cho mình?

"Rau chân vịt rất tốt cho sức khỏe, cải thìa cũng vậy, cà chua nữa..."

Điều này khiến anh Minh và chị dâu Minh sửng sốt.

"Không phải chứ, Tiểu Phong, cô gái nhỏ thích ăn chay à?"

Anh Minh bất đắc dĩ cười hỏi.

Lâm Phong sửng sốt, sau đó yên lặng dừng lại hành động gắp rau của mình.

Khương Y Thanh vội giải vây cho anh, cô mỉm cười nói: "Em không thích ăn thịt ạ"

Tuy Lâm Phong không gắp thịt cho cô, nhưng trong lòng Khương Y Thanh vẫn ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, tâm mắt hai người giao nhau giữa không trung, rõ ràng không có lời nói gì mập mờ cả, nhưng đều khiến trong lòng cả hai run lên!

Khuôn mặt Khương Y Thanh không hiểu sao lại đỏ lên, cô vùi đầu ăn rau trong chén, cảm thấy ăn rau cũng rất ngon. Sau khi cơm nước xong xuôi, sắp xếp tốt cho mọi người, Lâm Phong bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.

Anh gọi cho Trần Như Hải trước, Trân Như Hải chắc là đang bận nên điện thoại reo ba bốn tiếng mới bắt máy.

"Tiểu Phong à? Tìm anh Trần có việc gì không?"

Người nghe điện thoại là Cao Phượng Cầm, nghe thấy giọng nói của Lâm Phong, chị ấy hỏi với vẻ mệt mỏi.

Lâm Phong nói: "Chị dâu, muộn như vậy chị và Trần ca còn ở trong nhà hàng à? Sao chưa về nghỉ ngơi?"

Lâm Phong nghe thấy tiếng dao làm bếp, anh đoán Trần Như Hải hẳn là còn ở trong phòng bếp.

Nhưng bây giờ đã 10 giờ rồi, tại sao họ vẫn chưa trở lại nghỉ ngơi?

Nghe vậy, Cao Phượng Cầm cười khổ, thở dài nói: "Ngày mai chính là thời điểm thi đấu, Trần ca của cậu hiện tại căng thẳng vô cùng, liên tiếp mấy ngày rồi không ngủ ngon, ông ấy nói ông già rồi, không thể so với Trần Vân Tường, ông ấy chuẩn bị liều mạng luyện thêm vài ngày nữa, muốn làm ra một món ăn sở trường!

Phong sửng sốt hỏi: "Món ăn sở trường? Chẳng lẽ Trần ca còn món ăn bảo bối nào mà Trần Vân Tường không biết ư?"

Cao Phượng Cầm dừng một chút, sau đó nói: "Đúng là có thật, nhưng Trần ca của cậu cho tới bây giờ chưa làm thành công, chính xác mà nói là không ai trên thế giới này có thể làm được, cho nên lúc trước ông ấy không dạy cho Trần Vân Tường, vì ông ấy biết chuyện này căn bản là không thể."

Còn có món ăn như vậy ư?

"Vậy tại sao Trân ca không mang món ăn này ra trước? Như vậy nhà hàng Hải Thanh Hà Yến chẳng phải sẽ được cứu rồi hay sao? Trần ca làm không được, những người khác cũng không làm được hay sao?" Trước đây anh đã nghe Trần Như Hải nói, Trần Vân Tường đều biết hết tất cả các món ăn của nhà hàng Hải Thanh Hà Yến, hơn nữa hắn có thể sao chép hoàn hảo hoặc thậm chí là làm tốt hơn hẳn!

Nhưng bây giờ, nếu có một món ăn đặc biệt, vậy chẳng phải là có thể trở thành món ăn sở trường hay sao?

Lâm Phong còn chưa nghĩ xong ý nghĩ này, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại Cao Phượng Cầm bất đắc dĩ cười khẽ!

Cao Phượng Cầm hỏi: "Tiểu Phong à, cậu đã bao giờ nghe nói về món canh hổ đan chưa?”

Canh hổ đan?

Lâm Phong yên lặng đọc mấy chữ này, sau đó nhíu mày.

Anh lờ mờ đoán ra điều gì đó.

Vì thế thăm dò hỏi: "Chị dâu, món ăn này, chẳng lẽ dùng hổ làm nguyên liệu sao?"

Cao Phượng Cầm nghe vậy thì mỉm cười.

"Đúng vậy, nghe cái tên này chắc hẳn cậu đã rõ rồi, chính xác là được làm từ hổ Siberia, đây là món ăn năm đó Từ Hy thái hậu yêu thích nhất, là món ăn khá quý hiếm vào thời đó."

Cao Phượng Cầm thở dài nói: "Đây cũng là món ăn sở trường nhất mà tổ tiên nhiều đời lưu truyền lại cho Trần ca của cậu, nhưng hổ đan bây giờ không dễ kiếm, đều là động vật được quốc gia bảo vệ, đến lúc đó đừng nói là chế biến thành món ăn, người ngược lại đã bị bắt đi trước rồi."

"Đứa bé Trần Vân Tường kia, lúc trước hay quấn lấy Trần ca cậu đòi học, Trần ca cậu không đồng ý, không phải vì luyến tiếc mà Trần ca cậu biết đứa bé kia tính tình bốc đồng, dễ làm chuyện sai trái, cho nên muốn chờ thằng bé lớn hơn mới dạy cho nó, nhưng ngờ tới...' Nói đến đây giọng nói của Cao Phượng Cầm lại nghẹn ngào.

Lâm Phong quyết định không động đến chuyện buồn của Cao Phượng Cầm nữa, lập tức nói: "Chị dâu, sáng mai em sẽ đến, chị yên tâm, chuyện này cứ để em lol"

Cao Phượng Cầm lau nước mắt, gật gật đầu, Lâm Phong dặn dò họ đi ngủ sớm rồi cúp điện thoại.

Hổ Siberia dùng để làm món ăn, loại chuyện này vào thời đó cũng chỉ có Từ Hi mới có thể làm được, đừng nói là hổ đan, cho dù là một chút lông thôi đoán chừng cũng bị bắt!

Lâm Phong suy nghĩ một chút, không quản được nhiều như thế, không bằng đi một bước thì hay một bước vậy.

Anh trở về phòng, kiểm tra tất cả các loại rau anh đã trồng, rồi đi kiểm tra thùng đựng mật ong kia.

Mấy nhóc ong khá lắm, mới có mấy giờ đồng hồ, trọng lượng của thùng mật ong đã hoàn toàn vượt quá dự đoán của Lâm Phong.

Anh ước tính thùng mật ong này nặng ít nhất ít nhất hai mươi cân.

Anh ra khỏi không gian, dùng điện thoại di động chúc Khương Y Thanh ngủ ngon, sau đó Lâm Phong mới tắt điện thoại đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi anh thức dậy thì anh Minh và chị dâu Minh đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Khương Y Thanh mặt đỏ bừng, hơi thẹn thùng, tối hôm qua những gì Lâm Phong nói với mình trước khi đi ngủ, khiến cho đầu óc cô choáng váng.

Lâm Phong nhờ Khương Y Thanh đưa Thiến Thiến đến trường, sáng sớm hôm nay anh phải theo anh Minh đến nhà hàng Hải Thanh Hà Yến.

Mọi người tách nhau ra, Lâm Phong lái xe đưa anh Minh đến thẳng nhà hàng Hải Thanh Hà Yến.

Nửa giờ sau, sau khi đỗ xe xong, Lâm Phong và anh Minh xuống xe, đi thẳng vào nhà bếp ở phía sau.

Lúc này trong bếp vẫn không có ai, khi Lâm Phong bước vào, anh nhìn thấy Cao Phượng Cầm cuộn mình ngủ trên một chiếc giường đơn, Trần Như Hải đang đứng cạnh bếp lò, hai mắt đỏ ngầu.

Xem ra, Trần Như Hải cả đêm không ngủi

Mí mắt Lâm Phong giật giật, sau đó mạnh mẽ đi về phía Trần Như Hải, nhìn bộ dáng của Trân Như Hải, đồng tử anh co rụt lại!

Mới mấy ngày không gặp thôi, Trân Như Hải đã gầy đi rất nhiều, xung quanh râu mọc tua tủa, gây đến mức sắp biến dạng rồi.

Hai mắt trắng bệch, đầy tơ máu, hiện tại anh ta đang nhìn chằm chằm vào cái bếp, gắt gao cắn môi!

Lâm Phong tim đập dồn dập, anh nói: "Trân ca! Anh không thể tiếp tục như vậy! món ăn chưa làm ra, anh đã ngã trước rồi!"

Giống như là nghe được giọng nói của Lâm Phong, Trân Như Hải quay đầu lại, con người cứng ngắc chuyển động, sau đó nhìn lên người Lâm Phong.
Bình Luận (0)
Comment