Chương 161: Báo cáo hắn săn bắn động vật hoang dã
Chương 161: Báo cáo hắn săn bắn động vật hoang dãChương 161: Báo cáo hắn săn bắn động vật hoang dã
Trần Vân Tường nhìn người dẫn chương trình đang vây lấy Trân Như Hải, nhất thời nộ hỏa công tâm!
Đám người ở đây thấy Diêu Tùng Tùng có quen biết với Lâm Phong, cho nên mới để ý tới ông tal
Sau khi hôm nay kết thúc, danh tiếng của Hải Thanh Hà Yến sẽ bị Vân Bang Thái của hắn đạp dưới chân!
Trong mắt Trần Vân Tường văn lên tơ máu, da đầu tê dại.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Theo từng món ăn được chuẩn bị, hương thơm lạ bắt đầu tràn ngập toàn bộ hiện trường.
Mỗi một món ăn sẽ có cách nêm nếm gia vị khác nhau, ví dụ như món ăn Hồ Nam thiên về tê cay, thì đầu bếp ở đó sẽ sử dụng thành thạo được hai gia vị này.
Mà món ăn cung đình của Trần Như Hải, không chỉ chú ý đến độ ngon miệng và hương vị cơ bản của nguyên liệu, thậm chí đến trình bày cũng phải đẹp mắt.
Cho nên việc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn là cửa ải quan trọng nhất.
Trần Vân Tường vì lần thi đấu này mà đặc biệt thuê một chiếc chuyên cơ, vận chuyển nguyên liệu tươi mới từ dưới chân núi tuyết ở tận Vân Nam lại đây.
Bất luận là tiêu hao đánh đổi lớn bao nhiêu, thì hắn cũng đều muốn thắng Trần Như Hải!
Món cuối cùng.
Tất cả các đầu bếp đang tất bật nấu nướng đều ngừng lại.
Hoạt động gân cốt, thân chí giãn cơ, sau đó hít một hơi thật sâu kìm nén toàn bộ tâm tình cùng căng thẳng, lo lắng xuống. Món cuối này thường là món ép đáy hòm tuyệt việc.
Trân Như Hải cũng không ngoại lệ.
Ông xoa xoa bàn tay đang tê dại của mình vào nhau, sau đó chuẩn bị tươm tất kỹ càng tất cả những nguyên liệu mà ông đã diễn tập vô số lần trước đó, tiếp đó, hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt, trong đầu lướt qua toàn bộ thực đơn một lượt, xong xuôi lúc này mới bắt đầu thực hiện.
Trân Như Hải quay sang nói với Lâm Phong: "Nhiệm vụ nấu món chính giao cho chú, lần này có thua đi chăng nữa thì anh cũng không có gì tiếc nuối cả!"
Lâm Phong nở nụ cười, vỗ vai Trần Như Hải đáp: "Thả lỏng đi anh, nhất định chúng ta có thể làm được!"
Trân Như Hải chà xát tay, gật đầu cười, nhìn Lâm Phong nói: 'Vậy lúc này chúng ta bắt đầu thôi!"
Cả hai bắt đầu phối hợp làm việc.
Trên thực tế, Trân Vân Tường vẫn luôn quan sát động tĩnh bên phía Trần Như Hải.
Từ vị trí này, tất cả động tác và vẻ mặt của Trân Như Hải đều được Trân Vân Tường thu hết vào trong mắt.
Lần này, Trần Vân Tường đối với việc bản thân có thể giành được giải nhất ôm 100% tự tinl
Dù sao, chỉ cần từ việc quan sát động tác và vẻ mặt của Trần Như Hải từ nãy đến giờ, hắn có thể khẳng định một điều, đó là kỹ năng của Trần Như Hải không hề có chút tiến bội
Mặc kệ là dùng dao hay chảo, thậm chí là động tác hất chảo, tất cả đều thua kém hắn nhiều!
Kém xa ngàn dặm. Điều quan trọng nhất đó là, hắn phát hiện ra, mọi thứ đều bên trong dự liệu của hắn, Trần Như Hải quả nhiên lựa chọn món ăn giống như hắn!
Chỉ là, món chính cuối cùng, Trân Vân Tường đột nhiên đóng băng.
Từ góc độ của bản thân hắn, chỉ thấy Trần Như Hải lấy ra đủ loại nguyên liệu nấu ăn, đặt lên thớt sơ chế.
Mà người phụ tá bên cạnh, càng không biết tại vì sao, lại bỗng nhiên cầm lọ sành ra, bỏ tất cả nguyên liệu vào.
Cuối cùng, xách ra một xô nước.
Không sai, là nước đựng trong bình nước khoáng, tuy không có nhãn mác, nhưng không khác gì nước uống phổ thông bình thường.
Lâm Phong đổ nước vào trong lọ sành, sau đó đặt thời gian cho đồng hồ bấm giờ.
Trân Vân Tường nhìn tất cả những thứ này, nhíu mày.
Đương nhiên, hắn biết đây là món hầm.
Thế nhưng, vấn đề ở đây, món hầm đó là món gì?
Trân Vân Tường đã đi theo Trân Như Hải nhiều năm, về cơ bản Trần Như Hải đã truyền dạy tất cả toàn bộ món ăn bản thân biết cho hắn.
Nhưng lúc này, Trân Vân Tường thực sự vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm mọi ký ức, cũng không thể nhớ ra được Trần Như Hải lúc này là đang làm món gì!
Hiện tại Trân Vân Tường không nhớ ra được, cho nên khi nấu ăn có chút mất tập trung.
Hắn cau mày, trong đầu lần nữa lục lại tất cả những món ăn đã học, cuối cùng, hắn đột nhiên sửng sốt!
Mẹ kiếp!
Hắn thực sự đã quên một món! Hắn quên mất món ăn chân chính ép đáy hòm của Hải Thanh Hà Yến, là món ăn mà lão già Trần Như Hải đề phòng, không chịu dạy cho hắn.
Thanh thang hổ đan!
Đây đã từng là món ăn yêu thích của Từ Hi Thái Hậu!
Đây mới gọi là sở trường thực thụ!
Trong phút chốc Trần Vân Tường phát hoảng, đến cùng là bởi vì tâm tính thiếu niên, hắn đột ngột vọt tới trước người Trần Như Hải, nhìn chòng chọc ông nói: "Không phải ông nói món này không làm được sao? Hổ đan sao? Ông từ chỗ nào lấy được hổ đan? Món ăn này ông căn bản không làm được!"
Hổ đan.
Thứ này có lấy thì phải lấy từ trên người của hổ Đông Bắc đấy!
Giờ làm gì có người nào không biết hổ Đông Bắc là động vật quý hiếm được quốc gia bảo vệ cấp một, sao có khả năng chế tác ra hổ đan?!
Trần Như Hải lạnh lùng dõi theo hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Làm sao, lo lắng à?"
Ngực Trần Như Hải bỗng nhiên dâng lên cảm xúc vui vẻ khó diễn tả được thành lời: "Trần Vân Tường, gừng càng già càng cay, cậu đừng quên một thân bản lĩnh kia của cậu là do ai dạy thành!"
Lập tức, sắc mặt Trần Vân Tường trở nên khó coi đến cực điểm!
Động tĩnh ở phía bên này lập tức thu hút rất nhiều người đến xem, người dẫn chương trình và Diêu Tùng Tùng vội vàng chạy tới đây.
Bọn họ còn cho rằng đây chỉ là cuộc trò chuyện bình thường giữa các đầu bếp, khi máy quay lia tới, người dẫn chương trình cười hỏi: "Thì ra là Trân Vân Tường của Vân Bang Thái và Trần Như Hải của Hải Thanh Hà Yến, xin hỏi có phải cả hai là đang nói dọa nhau không? Hay là thế nào, hay là cả hai đang không đồng ý với nhau điều gì chăng?".
Người dẫn chương trình cười hỏi.
Diêu Tùng Tùng cũng tò mò, lập tức nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”.
Trân Vân Tường nham hiểm nói: "Tôi muốn báo cáo, nơi này có người làm "Thanh thang hổ đan", mà hổ đan này lại được lấy từ trên hổ Đông bắc, động vật bảo vệ cấp một quốc gia, ông ta đây là phạm pháp rồi!"
Trần Vân Tường nghiến răng nghiến lợi nhả từng câu từng chữ.
Nhưng mà lời này vừa nói xong, Trần Như Hải còn chưa lên tiếng, Lâm Phong người vừa đảm nhiệm món hầm vừa rồi, đứng dậy nở nụ cười.
"Tôi nói này, Trần Vân Tường, có phải mắt của cậu có vấn đề không?”
Lâm Phong lạnh lùng hỏi: "Nếu như chúng tôi thật sự dùng hổ đan, cậu không nhìn thấy chắc? Cậu nhìn nguyên liệu sống bên này đi, có hổ đan không? Cậu nghĩ cậu thích báo cáo là có thể tùy tiện báo cáo được đấy à?"
Lâm Phong lạnh mặt, khóe miệng mang theo ý cười,'Nếu có thể báo cáo dễ dàng như vậy thì chuyện Trần Vân Tường cậu khi sư diệt tổ, có phải là cũng có thể báo cáo không?”
"Mày!"
Sắc mặt Trần Vân Tường bỗng chốc trở nên khó coil
"Thế nói tóm lại, món ăn ông làm có phải là 'thanh thang hổ đan không? Trần Như Hải! Ông có dám trả lời không!"
Trân Vân Tường quay về phía máy quay nói: "Thanh thang hổ đan là món ăn năm xưa Từ Hi Thái Hậu thích nhất, mọi người có thể lên mạng tra một cái là biết tôi đúng hay sai ngay!"
Thanh thang hổ đan. Cái tên xuất hiện trong nháy mắt này, khiến người dẫn chương trình sửng sốt, sau đó đột ngột nhìn sang Trần Như Hải, lộ vẻ kinh ngạc: "Thanh thang hổ đan? Lẽ nào là món ăn đã từng xuất hiện trong phim phóng sự?"