Chương 162: Anh và Tùng Tùng có quan hệ gì?
Chương 162: Anh và Tùng Tùng có quan hệ gì?Chương 162: Anh và Tùng Tùng có quan hệ gì?
Trần Như Hải gật đầu.
Lần này, ngay cả người dẫn chương trình cũng chấn kinh, sau đó nhanh chóng giải thích với máy quay: "Thanh thang hổ đan, có thể quý không quen thuộc với tên gọi này. Nhưng sự thật, món ăn này là món ăn được Từ Hi dùng trước mặt những tâm phúc của mình. Cách làm rất đơn giản, đó là dùng hổ đan của hổ Đông Bắc, đúng, không sai, chính là thứ mà mọi người đang nghĩ tới đấy, đã thế còn là hổ non, lấy hổ đan xuống, để vào trong nước dùng đun sôi trong một giờ rồi bày thành món ra ngoài!"
Người chủ trì tinh tế giải thích cặn kẽ tất cả công thức của món ăn này, sau đó quay đầu nhìn Trần Như Hải hỏi: "Đây thật sự là Hổ đan sao? Nếu thật sự là món ăn này, thế có nghĩa là phải săn giết hổ Đông Bắc sao?"
Lúc này người dẫn chương trình là xem trò vui không chê sự lớn, hiếu kỳ hỏi Trân Như Hải.
Tất cả đồng loạt đưa mắt nhìn.
Hoặc hiếu kỳ hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.
Dù sao lúc này chỉ cần phạm phải một chút sơ suất, là bọn họ có thể mất đi một đối thủ!
Trân Như Hải biết chắc thể nào mọi chuyện cũng thành ra thế này.
Ông rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ống kính, gần từng chữ: "Tôi, Trần Như Hải, lấy bảng hiệu Hải Thanh Hà Yến ra xin thề, hổ đan này, là công thức bí mật mà tôi đã nghiên cứu qua nhiều lần thử nghiệm và sai sót mới có thể tái tạo lại được hương vị của thanh thang hổ đan, tôi tin rằng các giám khảo có tuổi đã từng ăn qua, đến lúc thử qua một lân chắc chắn sẽ biết!"
Trân Như Hải nói, sau đó nhìn chằm chằm Trần Vân Tường, ánh mắt sáng quắc bức người: "Hôm nay chính là ngày tôi khiến Hải Thanh Hà Yến rạng danh!"
Sắc mặt Trần Vân Tường trở nên tái nhợt, hắn hung tợn cắn môi, sau đó trừng mắt nhìn Trần Như Hải.
"Để rồi xem, đến cùng làm sao ông thắng được tôi! Coi như món này ông thắng, nhưng tôi vẫn còn ba món khác nữa cơ mài! Ông cứ chờ mà coil"
Trước mặt công chúng, Trần Vân Tường mạnh mãẽ thả lời hung ác, sau đó xoay người về vị trí của mình!
Quả nhiên Trần Như Hải vẫn đề phòng hắn!
Trân Như Hải có thể chế ra phương pháp điều chế ra thanh thang hổ đan, vậy mà lại không nói cho hắn biết!
AI
Còn luôn mồm luôn miệng nói là muốn tốt cho hắn!
Trân Vân Tường lại càng tin bản thân không hề làm gì sail
Thời gian trôi nhanh.
Giây phút cuối cùng lặng lẽ luồn qua kẽ tay.
“Reng reng reng !"
Trong nháy mắt tiếng chuông vang vọng toàn bộ bên trong nơi so tài, tiếp đó là tiếng loa vang lên: "Kết thúc, hiện tại đã hoàn thành tất cả mọi hạng mục thi đấu, kính xin các vị bếp trưởng thả vật dụng trên tay xuống, đứng nguyên tại chỗ không nên cử động! Tiếp đó sẽ có nữ tiếp tân..."
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, anh và Trần Như Hải nhìn nhau, cả hai thấy được trong mắt đối phương lộ ra một tia thư thái cùng vui sướng.
Nữ tiếp tân đi vê phía bên này, mang theo một cái khay, bê bốn cái đĩa ở trước mặt Lâm Phong và Trần Như Hải đi, đánh dấu riêng biệt, cuối cùng rời đi. Sau khi tất cả các món ăn được thu thập xong, loa phát thanh trên cao thông báo, cuộc thi lần này đã hoàn toàn kết thúc!
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm!
Cao Phượng Cầm đang đứng chờ bên ngoài lúc này nhanh chóng chạy vào, hai mắt đỏ hoe, bà đưa tay nện vào lông ngực Trần Như Hải hai cái, nức nở nghẹn ngào: "Ông thực sự quá đáng lắm biết không hả, lần này quay về ông có thể nghỉ ngơi được chưa? Cái gọi là công thức bí mật này thực sự nguy hiểm đến tính mạng! Ông đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa! Hu hu..."
Cao Phượng Cầm bật khóc nói.
Trần Như Hải dở khóc dở cười, vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng Cao Phượng Cầm, trâm giọng nói: "Ai da, có gì đâu mà phải khóc, không phải tôi vẫn khỏe mạnh đó sao! Lại nói, chú Lâm còn ở đây, đã thế lại còn thi đấu xong rồi nữa, là chuyện vuil Bà khóc lóc sướt mướt thế này thì còn ra thể thống gì!"
Cao Phượng Cầm xấu hổ dụi mắt, đứng bên cạnh Trần Như Hải, lúng túng nở nụ cười với Lâm Phong.
Lâm Phong cũng cười, biểu thị đã hiểu.
Cảm giác quên đi tất cả sau khi sống sót sau tai nạn thực sự khiến lòng người dâng trào.
Trân Vân Tường thu thập đồ đạc, đi về phía bên này, lúc nhìn Cao Phượng Cầm và Trần Như Hải, bất giác nở nụ cười lạnh.
Hắn ném tất cả những thứ trong tay cho trợ lý, sau đó nhìn chằm chằm vào hai người họ và nói: "Đừng tưởng rằng nghiên cứu được thanh thang hổ đan là có thể bảo vệ được bảng hiệu của Hải Thanh Hà Yến, Trần Như Hải, tài nấu ăn của ông thì tự ông biết rõ, lần tranh tài này, tôi thắng chắc rồi!"
Trân Như Hải lạnh lùng nhìn lướt qua Trân Vân Tường, lần đầu tiên không mặt đỏ tía tai tranh luận với hắn. "Đến cùng là ai thắng, đợi kết quả thi đấu được công bố sẽ rõ, hi vọng đến lúc đó cậu vẫn còn có thể lớn lối như lúc này."
Trần Như Hải lúc này thật sự mệt mỏi, cho nên tùy ý sắp xếp đồ đạc trong tay, sau đó quay sang nói với Lâm Phong và Cao Phượng Cầm: "Chúng ta đi thôi, chợp mắt một lát chờ kết quả."
Cao Phượng Cầm và Lâm Phong đang chuẩn bị bước đi, không nghĩ tới Trân Vân Tường lại đột nhiên hô lên: "Phụ tá đầu bếp kia, anh đứng lại cho tôi!"
Giọng điệu này vừa vội vừa tức, Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu, mới phản ứng được danh xưng trợ lý đầu bếp này là đang gọi mình, lập tức quay đầu lại nhìn Trần Vân Tường, bình thản nhìn hắn, nói: "Có việc gì không?"
Trần Vân tường cắn cắn môi, một lát mở miệng nhìn chằm chằm Lâm Phong hỏi: "Anh và Tùng Tùng, đến cùng quan hệ gì?"
Câu hỏi này khiến Lâm Phong bật ngửal
Tùng Tùng?
Ai cơ?
Diêu Tùng Tùng á?
Lâm Phong tốt xấu gì cũng đang trong một mối quan hệ, cộng thêm việc đã có con gái, tuy rằng Lâm Phong vẫn còn trẻ, nhưng so với Trần Vân Tường ngựa non háu đá này, anh vẫn biết nhiều về cái gọi là tình yêu hơn so với hắn.
Trân Vân Tường này...
Sẽ không phải là thích Diêu Tùng Tùng đấy chứ?
Lâm Phong ngẫm nghĩ một hồi, anh nhìn Trân Vân Tường, tựa như cười mà không phải cười, quan sát hắn nói: "Cậu nghĩ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó, sao tôi phải nói cho cậu biết chứ?"
Mặt Trần Vân Tường đen như đít nồi! "Đến cùng thì anh có nói không?"
Hắn tức giận đến nỗi rống to.
Lâm Phong lướt qua bên người Trần Vân tường, lạnh lùng đáp trả: "Không thể trả lời!"
Nói xong, anh đi theo Trân Như Hải và Cao Phượng Cầm rời khỏi hội trường.
Trong phòng chờ.
Trần Như Hải chìm vào giấc ngủ say.
Vốn dĩ Trần Như Hải đã căng thẳng trong nhiều ngày, suốt ba tiếng thi đấu cũng không nghỉ ngơi lấy một phút, hiện tại đột nhiên thả lỏng, toàn thân giống như lò xo bị ép chặt lúc này được thả lỏng, trở lại phòng chờ lập tức ngã đầu ngủ thiếp đi.
Cao Phượng Cầm thương tâm, nhanh chóng đắp đắp chăn cho Trân Như Hải.
Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ.
Giờ mà anh đi đón Thiến Thiến khẳng định là không kịp, anh lấy điện thoại di động, vội vàng ra khỏi phòng nghỉ, tìm số điện thoại của Khương Y Thanh, bấm gọi qua.
Đầu dây bên kia đổ chuông mấy lần mới kết nối được, Lâm Phong còn chưa kịp nói chuyện, Khương Y Thanh đã lạnh lùng mở lời: "Tìm tôi làm gì? Anh vậy mà còn nhớ tới tôi cơ à?”
Giọng điệu ai oán này, làm Lâm Phong sững sờ.
Đây là...
Lại tức rồi?
Anh lại làm ra chuyện gì sai à?