Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163: Hay Là Do Chúng Ta Không Hợp

Chương 163: Hay là do chúng ta không hợp Chương 163: Hay là do chúng ta không hợpChương 163: Hay là do chúng ta không hợp

Lâm Phong không có ý định tham gia vào buổi trao giải.

Khi thấy trên màn ảnh lớn xuất hiện ba món đứng đầu đều là của Hải Thanh Hà Yến, anh không có một chút bất ngờ nào.

Nhất là giây phút thanh thang hổ đan được phục phục chế hoàn mỹ đó, đã chắc chắn được rằng truyên thừa của Hải Thanh Hà Yến sẽ không biến mất.

Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều.

Bản thân đã nhờ Khương Y Thanh đi đón con gái, chắc có lẽ đã đón về rồi.

Lâm Phong lái xe, dọc theo đường tan học từ trường trở về, quả nhiên khi gần về đến nhà, thì gặp được Khương Y Thanh đang nắm tay Thiến Thiến, một lớn một nhỏ, vui vẻ nhảy múal

Lâm Phong ngạc nhiên.

Có vẻ hết tức giận rồi haI

"Bim bim !"

Lâm Phong nhãn còi, Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến sợ hết hồn, quay đầu lại thấy xe Lâm Phong phía sau, đôi mắt cô bé sáng rực, lộ vẻ vui mừng!

"Ba bal"

Cô gái nhỏ vui vẻ hô to, nhảy cao một cái, chạy về phía xe Lâm Phong.

Hôm nay trời mưa phùn, Khương Y Thanh cố ý đội mũ vịt nhỏ màu vàng cho Thiến Thiến.

Cộng với khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn đen láy, trông dễ thương lạ thường!

"Ba ơi ba! Hôm nay Thiến Thiến lại giành giải nhất cuộc thi vẽ tranh đó ạ!" Nhìn kỹ, Lâm Thiến Thiến vẫn đang cầm một tờ giấy phác thảo trong tay, cô nhóc ôm chặt tờ giấy vào trong lồng ngực, một giọt nước mưa cũng không lọt vào trong.

Thiến Thiến nhìn thấy Lâm Phong xong, vui sướng không tả nổi, chạy về phía anh, sau đó lôi tờ giấy phác họa đó ra đưa cho Lâm Phong.

Lâm Phong nhanh chóng đỗ xe lại, cầm dù đi xuống, mở dù ra che cho cả hai ba con.

"Thiến Thiến giỏi quái"

Lâm Phong cúi người, sờ đầu bé con, trò chuyện cùng Thiến Thiến: "Thiến Thiến vẽ cái gì thế? Cho ba ba xem với nào?"

Cô nhóc chỉ chờ câu nói này!

Ngay sau đó, gấp gáp mở tờ giấy phác họa của bản thân ra, đưa cho Lâm Phong xem, tươi cười nói: "Ba ba nhìn này! Cô giáo Lệ Lệ nói để Thiến Thiến vẽ gia đình thân yêu của con, thế là Thiến Thiến vẽ ba ba, vẽ Thiến Thiến, còn có cả dì Khương nữa!"

Cô nhóc nói xong xoay người nháy mắt với Khương Y Thanh mấy cái.

Dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc khiến Khương Y Thanh còn đang nghiêm mặt nở nụ cười.

Tức giận thì tức giận, nhưng không liên quan tới cô nhóc này, đúng chứ?

Lâm Phong nhận lấy bức tranh trong tay Thiến Thiến, mở ra, vừa nhìn, hai mắt sáng ngời

Thành thật mà nói, đối với tranh thiếu nhi, ấn tượng trong đầu Lâm Phong lúc nào cũng là tự do phóng khoáng, cùng những nét vẽ đơn giản.

Dù sao, lần nào đến trường mẫu giáo, cũng có thể nhìn thấy cái gọi là giải thưởng xuất sắc được treo trên tường, và chúng đều chung một kiểu. Nhưng bây giờ, bức vẽ này của con gái, thực sự khiến Lâm Phong hoàn toàn kinh diễm!

Trước mặt là một bức phác thảo bằng bút chì màu, không giống như những bức tranh trừu tượng mà Thiến Thiến thích vẽ trước đây, hay kiểu tranh bản thân anh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, mà bức phác thảo bằng bút chì màu này có thể được coi là một bức tranh tả thực.

Khung cảnh trong bức tranh rất đơn giản, đó là anh và Khương Y Thanh ngồi quanh Thiến Thiến, Thiến Thiến thì đang chơi trò chơi và xếp hình, còn anh và Khương Y Thanh thì nhìn nhau nở nụ cười cười, cảm giác như mọi thứ đều được diễn tả mà không cần một lời nào.

Cảnh tượng này rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến trái tim Lâm Phong được sưởi ấm.

"Ba ba, tranh Thiến Thiến vẽ có đẹp không vậy?"

Cô bé kiễng chân lên, chớp chớp đôi mắt to đen láy ngây thơ hỏi.

Lâm Phong lập tức ôm lấy cô bé khen ngợi một trận!

"Con gái bảo bối của ba đương nhiên là giỏi nhất rồi!"

Lâm Phong nói xong, hôn một cái chóc lên đầu Thiến Thiến!

Lúc này cô bé mới hài lòng, anh mắt hướng về Khương Y Thanh ở phía sau, sau đó nhón chân lên, nhỏ giọng thì thâm vào tai Lâm Phong nói: "Ba ba, dì Khương tức giận rồi đó! Ba ba nhanh đi dỗ dì đi!"

Tuy rằng cô nhóc còn nhỏ, thế nhưng đối với những chuyện như này rất nhạy cảm.,

Khương Y Thanh tức rồi, tất nhiên cô bé nhận ra ngay tức khắc.

Trong lòng phỏng đoán nguyên nhân là do ba ba của mình, sự thật chứng minh, cô nhóc đoán đúng rồi! "Ba ba, cố lên nhé!"

Bé con làm thủ thế cố lên với Lâm Phong, sau đó dùng lực mở cửa trèo lên xe.

Lâm Phong giờ phút này có chút dở khóc dở cười.

Bé con nhà anh thực sự biết rất nhiều điều, có vẻ như cô gái nhỏ đã lớn rồi!

Đóng cửa xe lại, Lâm Phong thở dài, đi vê phía Khương Y Thanh.

Mà bên này, nhìn thấy Lâm Phong đi về phía mình, trái tim Khương Y Thanh bắt đầu đập thình thịch loạn xạ.

Cô không mở miệng cũng không nhìn Lâm Phong, dùng sức cắn chặt môi, trong đầu hiện lên hình ảnh hôm nay xem trên tỉ vi.

Ngôi sao tên Diêu Tùng Tùng gì gì đó thực sự trông có vẻ rất thân quen với Lâm Phong.

Thậm chí còn hỏi Wechat của Lâm Phong!

Ở trước mặt mọi người!

Đã vậy, cô ấy còn là người của công chúng!

Lẽ nào không sợ gây lên nhiêu scandal không cần thiết ư?

Trong lòng càng nghĩ càng chua, nhìn thấy Lâm Phong lại đây, Khương Y Thanh cắn môi hồng, tức giận nói: "Anh tới làm chỉ?"

Lâm Phong vừa nghe xong là biết, đây tuyệt đối là đang giận dỗi chuyện gì rồi!

Anh đi tới, thở dài, nhìn Khương Y Thanh hỏi: "Sao lại tức giận rồi?"

Khương Y Thanh cắn môi, đôi mắt đẹp lập loè bóng nước, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ấm ức nói: "Chính anh làm cái gì anh còn không biết hay sao mà còn tới hỏi tôi, Lâm Phong, anh quá đáng lắm!"

Giờ khắc này, trong đầu Lâm Phong thật sự là tràn đây dấu chấm hỏi!

Anh đã làm gì cơ chứ? "Cả ngày hôm nay anh bận mài"

Lâm Phong dở khóc dở cười,'Chẳng lẽ là do anh không ở cùng được với em? Hay là do anh nhờ em đi đón Thiển Thiển, làm lãng phí thời gian của em?"

Thấy sắc mặt Khương Y Thanh ngày càng khó coi, trong lòng Lâm Phong đại thể đã có đáp án.

Nhưng tất cả đều không đúng.

Vậy rốt cuộc là cái gì?

Ôi, phụ nữ!

Một giống loài khó đoán!

Có điều...

Thấy bộ dáng cắn môi càng ngày càng oan ức của Khương Y Thanh kia, Lâm Phong bỗng nhiên muốn trêu cô ấy một chút.

"AiP

Anh thở dài, làm ra vẻ uể oải đến cực điểm, sau đó nhìn Khương Y Thanh, đàng hoàng trịnh trọng nghiêm trang nói: "Tiểu Thanh, hay là do chúng ta không hợp."

Vừa nói dứt câu, Lâm Phong lập tức hốt hoảng.

Bởi vì...

Phản ứng của Khương Y Thanh khác hoàn toàn so với phản ứng mà anh nghĩ.

Anh vốn cho rằng Khương Y Thanh sẽ vội vàng nổi giận, sau đó tự mình nói ra nguyên nhân khiến cô ấy nổi nóng.

Thế nhưng...

Sự thật chứng minh, anh sai rồi.

Khương Y Thanh trước mặt anh đột nhiên rơi nước mắt.

Những giọt nước mắt to như hạt ngọc đứt dây bắt đầu rơi xuống. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống nhỏ trên mặt đất, bắn tung tóe hết quả bóng nước nhỏ này đến quả bóng nước nhỏ khác.

Khương Y Thanh khóc.

"Anh, sao anh có thể nói ra những lời như vậy..."

Cô bắt đầu run rẩy, khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe nhìn Lâm Phong, cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kìm lại được.
Bình Luận (0)
Comment