Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Khi Nào Thì Kết Hôn

Chương 164: Khi nào thì kết hôn Chương 164: Khi nào thì kết hônChương 164: Khi nào thì kết hôn

"“Hu hu, anh quá đáng, Lâm Phong anh quá đáng!"

Cô tủi thân không chịu được.

Cả người cô bắt đầu run rẩy, giống như một chú nai con sợ hãi, ngôi xổm xuống khóc thút thít, cuộn tròn thành một quả bóng.

Lâm Phong lúc này mới hoảng hốt, anh vội vàng chạy tới, ôm Khương Y Thanh vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Thanh, anh xin lỗi, anh, anh chỉ muốn đùa một chút thôi, em đừng khóc, được không?”

Nghe Lâm Phong nói chỉ muốn đùa với mình thôi, thần kinh căng thẳng trong đầu Khương Y Thanh rốt cuộc buông lỏng, sau đó cô òa khóc!

"Anh xấu xa! Lâm Phong! Anh là tên khốn!"

Cô khóc nức nở, cả người cuộn tròn trốn trong ngực Lâm Phong, nắm lấy quần áo Lâm Phong bắt đầu lau nước mắt.

Lúc này Lâm Phong cũng bất chấp, chỉ thầm mắng mình sao lại không biết nói chuyện như vậy.

Một lúc lâu sau, Khương Y Thanh cuối cùng cũng phát tiết xong cảm xúc, cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Lâm Phong.

Giờ phút này, hai mắt anh ấy đỏ ngầu vì mệt mỏi, ánh mắt nhìn mình đầy áy náy.

Cô chợt cảm thấy mình có phải là không hiểu chuyện lắm hay không.

"Em cũng xin lỗi."

Khương Y Thanh hít mạnh mũi, sau đó nhỏ giọng nói: 'Em ghen anh với cô minh tinh kia, cô ấy rất đẹp, còn muốn hỏi Wechat của anh, dáng vẻ của hai người nhìn rất thân quen, em không vui."

Khương Y Thanh thành thật nói ra. Lúc này, cô giống như một cô vợ nhỏ bị oan ức, giương đôi mắt đỏ hoe chỉ nhìn vào Lâm Phong chăm chú.

Trái tim Lâm Phong nháy mắt mềm xuống, anh nhanh chóng đưa tay ra, ôm lấy Khương Y Thanh vào lòng rồi nói: "Tùng Tùng và anh thật sự không có quan hệ gì khác, lần trước anh đưa Thiến Thiến đi quay quảng cáo, gặp cô ấy rồi quen biết thôi..."

Lâm Phong giải thích mình quen biết với Diêu Tùng Tùng thế nào cho cô nghe.

Sau đó anh đưa tay vuốt vuốt mũi Khương Y Thanh, cưng chiều nói: "Hiểu rồi chứ? Anh là người cha đã có con, ngoại trừ em ra còn ai muốn quen anh nữa?"

Khương Y Thanh nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, bĩu môi nói: "Hừ, có nhiều người muốn đấy!"

Cô nói mà mặt đỏ bừng, tránh thoát khỏi Lâm Phong, chạy nhanh về phía xe.

Xấu hổ chết mất!

Cô ghen bậy ghen bạ thành ra ghen tuông vô cớ rồi!

Lâm Phong mỉm cười, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Trần Như Hải, kế tiếp anh sẽ bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Không gian cần được chăm chút thật kỹ.

Dù sao cũng không thể để nó hoang vu.

Trong lòng hạ quyết tâm, Lâm Phong đi chợ mua chút thịt, sau đó mới lái xe về nhà.

Bà Hoàng đã đợi sẵn ở nhà.

Anh Minh và chị dâu Minh đang thu dọn đồ đạc của họ, Minh nha đầu nhìn thấy Lâm Phong đưa Lâm Thiến Thiến trở về, thì vô cùng vui vẻ chạy tới bên Lâm Thiến Thiến, kéo Thiến Thiến cùng nhau ăn dưa hấu, chơi đồ chơi mình vừa mới mua được.

Hai cô bé đều ngồi sang một bên, sau khi Lâm Phong nhìn thấy anh Minh xách vali đi ra khỏi phòng, anh sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: "Thế này là thế nào? Anh ở đây không quen à? Mới có mấy ngày mà anh đã muốn dọn đi rồi?"

Chị dâu Minh vừa nghe liền vội vàng nói: "Không phải không phải, Tiểu Phong, cậu đừng nghĩ nhiều!"

Chị xoa xoa tay, cười nói: "Lần trước chẳng phải cậu đưa chị mượn một tấm thẻ hay sao? Mấy ngày nay chị đều đi xem nhà, vừa nhìn thấy căn hộ ưng ý là chị trực tiếp mua luôn, ngay bên cạnh trường bé Minh học, trường tiểu học, trung học cơ sở đều có, rất thuận tiện! Hơn nữa là căn hộ đã được trang trí sẵn, chỉ cần dọn vào là ở được, chị và anh Minh chuẩn bị dọn đến đó!"

Chị dâu Minh mỉm cười giải thích.

Lâm Phong nói: "Vậy cũng không cần sớm như vậy, ở thêm mấy ngày nữa cũng được mà? Bé Minh vừa mới quen thân với Thiến Thiến, hơn nữa anh Minh cũng mới bắt đầu công việc, ở đây thêm thời gian nữa..."

"Ai dà, Tiểu Phong!"

Lâm Phong còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng anh Minh đã cắt ngang lời Lâm Phong.

Anh nghiêm túc nói: "Anh chị ở đây làm phiền em là đã rất xấu hổ rồi, nhiêu ngày như vậy, cho dù em không cảm thấy gì, nhưng anh sẽ không ở lại tiếp đâu! Hơn nữa, em đã cho anh mượn tiền để trả tiền cọc rồi, còn tìm cho anh công việc tốt như vậy, anh đã đủ biết ơn em rồi!"

"Lúc trước chẳng phải anh cũng giúp em hay sao?"

Lâm Phong nhíu mày trầm giọng nói.

"Lúc trước cho dù là ân tình lớn bao nhiêu cũng đủ rồi! Hơn nữa anh cũng không giúp em cái gì, anh chỉ thấy em là người tốt, nhắc nhở em vài câu, em không cần để ở trong lòng!"

Anh Minh hít sâu một hơi, hốc mắt hơi đỏ lên, anh đi tới vỗ mạnh lên vai Lâm Phong, sau đó hạ thấp giọng nói: "Người anh em, cảm ơn em, anh sẽ nhờ kỹ phần nhân tình này!"

Hiện giờ Lâm Phong cũng biết anh Minh rất nghiêm túc.

Đối với anh Minh mù quáng chấp nhận sự giúp đỡ của mình thực sự còn hơn cả cực hình.

Lâm Phong không nói gì, coi như là ngâm đồng ý.

Anh đặt tất cả các thức ăn trong tay xuống, đưa ra nhượng bộ cuối cùng.

"Vậy ăn bữa cuối cùng này trước đi, em mua thức ăn về rồi, ăn xong em đưa anh chị và bé Minh đến nhà mới."

Nói đến đây, hai người mỗi người lui một bước.

Anh Minh gật đầu, sau đó đặt tất cả hành lý sang một bên, cười nói: "Được rồi, vừa hay hai ngày nay anh học được tay nghề từ sư phụ ở Hải Thanh Hà Yến, hôm nay anh làm thử xeml"

Anh Minh nhặt túi thức ăn dưới đất lên, sau đó vào bếp bắt đầu nấu ăn.

Lâm Phong cũng không ngăn cản.

Khương Y Thanh đang cùng bà Hoàng trò chuyện, Lâm Thiến Thiến và bé Minh cùng ăn dưa hấu, nghịch đồ chơi vô vùng vui vẻ!

Lâm Phong một mình trở lại phòng, khóa cửa lại, lắc mình tiến vào không gian.

Hiện tại trên một mẫu ruộng trong không gian còn sót lại đủ loại rau.

Anh nhìn những hạt giống dưa hấu, hạt giống trái cây tươi màu trắng, nho mà mình mua, còn có hạt giống lúa nước, tất cả đều bắt đầu nảy mầm.

Lâm Phong quyết định ngày mai sẽ gửi tất cả những hạt giống trái cây này cho chú hai của mình, sau đó anh sẽ đến Đại học Nông nghiệp gieo trông những hạt giống lúa này.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Phong lấy tất cả những hạt giống này ra và đặt chúng ở khoảng trống trong phòng.

Những hạt giống này không thể ngâm được nữa, nếu không chúng sẽ nảy mầm và sẽ không dễ vận chuyển.

Làm xong những thứ này, Lâm Phong đi ra, vào bếp giúp nấu cơm, không lâu sau thì ăn cơm được rồi.

"Thiến Thiến, bé Minh! Ăn cơm nào!" Lâm Phong gọi to.

Hai cô bé lập tức chạy về phía này.

Vừa nhắc tới ăn cơm, hai cô bé lập tức nở nụ cười ngọt ngào, bưng bát cơm ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu ăn.

Khương Y Thanh đi theo bà Hoàng, ngồi đối diện với Lâm Phong.

Trong lúc ăn, bà Hoàng đột nhiên cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Phong à, khi nào con và Tiểu Khương kết hôn?"

"Phụt!"

Khương Y Thanh đang ăn suýt chút nữa phun cơm ra ngoài!

Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng!

Kết hôn?!
Bình Luận (0)
Comment