Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Trồng Lúa

Chương 166: Trồng lúa Chương 166: Trồng lúaChương 166: Trồng lúa

Lâm Phong gọi Thiến Thiến và Khương Y Thanh tới ăn cơm, lúc này cuối cùng cũng không còn xấu hổ nữa.

Ăn sáng xong Thiến Thiến phải đến trường mẫu giáo, chuyện này liền giao cho Khương Y Thanh.

Lâm Phong lấy một cái hộp lớn, bỏ tất cả hạt giống đã mua vào, lái xe ra ngoài, đi đến công ty chuyển phát nhanh Thuận Phong.

"Chào anh, xin hỏi anh muốn gửi đồ phải không?" Nhân viên công ty chuyển phát nhanh hỏi.

Lâm Phong gật đầu, lấy ra tất cả hạt giống trái cây mà anh muốn gửi: "Những hạt giống này, các anh cân trọng lượng đi, tôi muối gửi chúng đến Vân Nam."

Chỉ chốc lát sau, nhân viên cân toàn bộ trọng lượng của các hạt giống, anh ta hỏi Lâm Phong số chứng minh thư để anh ta điền vào tờ khai, sau đó cầm máy tính tính toán, đưa con số hiển thị cho Lâm Phong xem: "Tổng cộng là một trăm hai mươi sáu tệ, anh kiểm tra nhé."

Lâm Phong gật đầu, tùy ý nhìn lướt qua: "Được, tôi quét mã cho anh."

Anh thanh toán tiền, chụp ảnh mã vạch rồi mang theo phần hạt lúa giống còn lại đi đến ruộng thực nghiệm của trường Đại học Nông nghiệp.

Lúc anh đến ruộng thực nghiệm của trường Đại học Nông nghiệp, có rất nhiều người ở trong và ngoài ruộng.

Viện sĩ Viên Bình đang ôm trán, nhìn chăm chú vào năm mẫu đất, lông mày nhíu thật chặt.

Không được, vẫn là không được.

Điều này hoàn toàn không hiệu quả. Chỉ cần là trồng cây xuống thì tất cả đều chết, ngược lại thay vào đó sẽ biến thành chất ô nhiễm, làm tăng thêm mùi hôi.

Chẳng lẽ mảnh đất này ngoại trừ lấp đi đổ xi măng thì không còn biện pháp nào nữa hay sao?

Vài giáo sư đại học Nông Nghiệp mặc áo blue trắng vẫn đang nói chuyện với nhau, thử đưa ra thêm ý kiến cho mảnh đất này!

Thật bất ngờ, đám đông di chuyển một lúc rồi lần lượt nhường chỗ.

Là Lâm Phong tới.

Lâm Phong cũng không phải là người nổi tiếng như thế, mà là do hiện giờ anh đang ôm một cái chậu lớn, trong chậu chứa rất nhiều hạt giống lúa.

Hạt giống lúa!

Đó là khái niệm gì?

Đó chính là loại thực vật mà viện sĩ Viên Bình am hiểu nhất!

Chẳng lẽ người này muốn gieo trồng những hạt lúa này vào ruộng thực nghiệm này ư?

Trong phút chốc đủ loại tâm mắt đều chiếu vào Lâm Phong, nhưng anh không quan tâm, đi về phía khu vực ruộng thí nghiệm.

Có người muốn đi ra ngăn cản, Lâm Phong ngẩng đầu liếc nhìn những người này, thản nhiên nói: "Tôi mua ruộng này rồi, viện sĩ Viên Bình chắc là biết."

Lâm Phong nói xong, viện sĩ Viên Bình bị đám người vây quanh ở giữa quay đầu lại nhìn Lâm Phong một cái, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ lên.

Ông ta gật đầu, nói với mọi người: "Đúng vậy, đúng vậy, cậu ấy mua mảnh ruộng này rồi, lần trước tôi tới đây có gặp cậu ấy, lãnh đạo nhà trường của các anh cũng đã nói qua."

Lúc này mọi người mới để cho Lâm Phong đi qua. Lâm Phong bưng một cái chậu đỏ thật lớn, bên trong chậu chứa đầy hạt giống lúa.

Những hạt giống lúa này đã được ngâm nước suối linh tuyền, có nhiều hạt giống bị hỏng nổi lên trên mặt nước, Lâm Phong lau mồ hôi, đặt chậu màu đỏ xuống đất.

Hạt lúa khô thì không nặng lắm nhưng sau khi hút nước, thì trọng lượng tăng gần như gấp đôi.

Viên Bình tò mò quan sát Lâm Phong, sau đó hỏi: "Anh bạn nhỏ, cậu muốn trông ở ruộng này à?"

Một đám người có hoặc như không có nhìn qua, nghi ngờ nhìn Lâm Phong chăm chú.

Anh chàng này từ đâu đến vậy?

Thế mà lại dám mua ruộng thử nghiệm này trồng trọt?

Lâm Phong gật đầu, sau đó mỉm cười nói với viện sĩ Viên Bình: "Đúng, trong nhà vừa vặn gửi tới một ít lúa giống, dù sao để không đó cũng phí, thôi thì đem trồng xem thế nào."

Viện sĩ Viên Bình lộ ra vẻ kinh ngạc, ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu trồng hạt giống này có thể sống ư?"

Ông ta tùy ý hỏi, không ngờ Lâm Phong lại nghiêm túc gật đầu.

Cậu ấy đang mặc đồ kiểu quần liền ủng cao su, đeo găng tay xem ra là chuẩn bị xuống ruộng.

Chàng trai trẻ này hẳn là chuẩn bị làm rất nghiêm túc.

Ý nghĩ này không hẹn mà cùng xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.

Lâm Phong nói với Viên Bình: "Có thể sống, hơn nữa ngày mai sẽ nảy mầm."

Nói xong Lâm Phong liền ôm cái chậu lớn, đi vào trong ruộng thí nghiệm, bắt đầu gieo hạt giống trong tay mình.

Một nhóm người bao gồm cả Viên Bình đều ngây ngẩn cả người.

Có thể sống?

Nói phét đúng không?

Nơi này ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể sống chứ?

Đừng nói là trông lúa, cho dù là vài loại giống thực vật tốt nhất, dễ sống nhất mình đều đã trông qua, tất cả đều vô dụng!

"Viện sĩ, người này rốt cuộc từ đâu tới? Chẳng lẽ anh ta mua mảnh ruộng này là để làm ruộng? Không thể nào?"

"Hừ, có lẽ chỉ là làm màu thôi, ai biết loại người này trong lòng nghĩ như thế nào, đại khái là đang chờ cơ hội, chờ những hạt giống này hoàn toàn thối rữa dưới lòng đất, liền khai báo, xin xỏ, được không ít tiền đâu đấy!"

"Người bây giờ bề ngoài chỉ làm cho có thôi cũng lười đi điều tra, chẳng lẽ anh ta không biết nơi này đừng nói là trông lúa, ngay cả một cọng cỏ được hay sao?”"...

Một đám người quan sát chăm chú động tác của Lâm Phong, châm chọc cười nhạo chế nhạo, bàn luận sôi nổi.

Ngược lại viện sĩ Viên Bình, sau khi tỉ mỉ quan sát Lâm Phong một lúc, ông bỗng nhiên nói: "Cậu ta nghiêm túc."

Đám người đó nhất thời sửng sốt, chưa kịp nhận ra Viên Bình nói là có ý gì!

"Động tác gieo hạt của cậu ta rất nghiêm túc, hơn nữa trước khi đến đây cậu ta đã ngâm qua hạt giống trong nước, hạt giống hút nước, kích thích chồi mầm, rễ mầm "thức giấc" hay nói theo thuật ngữ khoa học là để phá vỡ tính miên trạng của hạt giống, hơn nữa việc ngâm ủ hạt giống trong nước giúp loại bỏ các hạt giống kém chất lượng."

Viên Bình hít sâu một hơi nói: "Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện cậu ta trồng lúa chắc chắn là nghiêm túc."

Ông được coi là cha đẻ của cây lúa.

Cái gì khác thì ông không biết, nhưng về khoản trồng lúa này thì không ai có thể so sánh với mình.

Cẩn thận xử lý hạt giống như vậy, người khác nói cậu ta đến chỉ làm màu thôi nhưng Viên Bình thì không tin.

Nhưng mà...

Cho dù là nghiêm túc như vậy, thì có ích gì?

Viện sĩ Viên Bình thở dài, nói với mọi người: "Ít nhất người ta cũng đã cố gắng, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ mang mẫu thử của mảnh ruộng này đến thủ đô thử xem, ở đó có nhiều phòng nghiên cứu, không chừng là có thể ra được biện pháp gì cũng nên.”

Viên Bình không nói tiếp, nhóm người đó lập tức nhìn Lâm Phong chăm chú, mãi đến khi anh gieo hết hạt giống trong chậu, mới có người kéo anh đi lên.

"Vẫn là nhờ viện sĩ Viên Bình giúp tôi xem xét, dù sao nơi này nhiều chim chóc, nếu hạt giống bị chim ăn mất thì lợi bất cập hại.

Lâm Phong cởi quần ủng và găng tay ra, mỉm cười nói với viện sĩ Viên Bình.

Viên Bình có ấn tượng tốt với Lâm Phong, vừa nghe anh nói thế ông lập tức mỉm cười nói: 'Cậu cứ yên tâm, hạt giống trong đất của cậu, chim nào mà dám ăn?"

Lâm Phong gật đầu, dưới nhiều ánh nhìn kỳ lạ anh thu dọn đồ đạc của mình, đặt chúng vào cái chậu, để ở rìa bờ ruộng.
Bình Luận (0)
Comment