Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167: Mua Nhân Sâm

Chương 167: Mua nhân sâm Chương 167: Mua nhân sâmChương 167: Mua nhân sâm

Nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn ngày mai sẽ đến.

Không đúng.

Hiện tại trong lòng mọi người đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị.

Tại sao người này lại tự tin với hạt lúa giống của mình như vậy?

Rốt cuộc anh ta có biết viện sĩ Viên Bình trước mặt anh ta là ai không?

Một nhóm người âm thầm phỉ báng trong lòng.

Lâm Phong chào tạm biệt mọi người, quay người rời khỏi Đại học Nông nghiệp.

Anh ta phải đi mua sắm!

Mảnh ruộng trong không gian của mình bây giờ đã trống trải, anh hoàn toàn không cần trồng trái cây nữa, dù sao mình cũng đã gửi nhiều hạt giống trái cây về, đợi khi hạ giống vê tới Vân Nam, nhóm chú hai trồng hạt giống xuống, dựa theo cách trồng dưa hấu của mình ở ban công mà làm, ước chừng chỉ cần hơn một tháng là có thể thành công.

Như vậy vấn đề của vườn trái cây đã được giải quyết xong.

Hiện tại việc ưu tiên hàng đầu là kiếm được nhiều tiền, làm vốn khởi nghiệp vườn trái cây Phong Thiến của mình.

Đúng vậy.

Lâm Phong dự định mở cửa hàng trái cây của mình!

Với số lượng lớn các cơ sở trồng trọt, anh không cần lo lắng về việc thiếu hụt nguồn cung cấp trái cây, anh có thể thực hiện chắc chắn vườn trái cây Phong Thiến!

Lâm Phong lái xe chạy vê phía cửa hàng hạt giống. Thấy Lâm Phong đi vào, bà chủ lập tức nở nụ cười.

Cửa hàng này Lâm Phong đã từng tới, chính là cửa hàng đã tặng hoa hồng duliet cho mình.

Hiện giờ hoa hồng .Juliet vẫn đang khoe sắc trong không gian của mình!

Anh không nghĩ giờ phút này thế mà mình lại đến cửa hàng này!

Có lẽ là định mệnh rồi!

"Ha ha, tôi được xem là khách quen chứ nhỉ? Bà chủ có giảm giá không?"

Lâm Phong mỉm cười nói.

Bà chủ vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Xem cậu mua thế nào, nếu mua nhiều tiền thì tôi có thể tặng cậu ít hạt giống!"

Lâm Phong đương nhiên không coi là thật!

Tất cả mọi người đều muốn làm ăn, anh cũng sẽ không hiểu chuyện mà bắt người ta bán rẻ cho mình.

"Chị bán cho tôi ít hạt giống rau cải, tốt nhất là gói hạt giống đủ loại, với lại chị lấy cho tôi ít hạt giống nhân sâm luôn, không biết ở đây có không?"

Bà chủ đầu tiên lắng nghe, sau đó sửng sốt.

Chị cho rằng mình nghe lầm, ập tức mở to mắt hỏi: "Cậu nói gì cơ? Hạt giống nhân sâm? Anh bạn trẻ à, cậu muốn trồng nhân sâm à?"

Lâm Phong mỉm cười gật đầu.

Trên thực tế, đây là cách nhanh nhất để tích lũy của cải.

Anh muốn mua một ít hạt giống nhân sâm, tốt nhất là mỗi ngày tưới nước suối linh tuyên, như vậy ước chừng khoảng mấy ngày sau là anh có thể được một khoản tiền lớn.

Bà chủ nghi ngờ quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới, rồi nói: "Anh bạn trẻ, thực ra tôi phải nhắc nhở cậu một câu, hạt nhân sâm hiện nay thật ra rất nhiều, nhưng trên thực tế, chín phần mười là được trông nhân tạo, nhân sâm như vậy không có giá trị!"

Bà chủ vừa cắn hạt dưa vừa tiếp tục nói: 'Cậu đấy nha, nếu thật sự muốn trồng nhân sâm để làm giàu, vậy thì phải mua nhân sâm rừng, trở về tìm một vị trí thích hợp mà trồng, hơn nữa phải chăm sóc thật tốt, chịu khó vất vả, ước chừng vài tháng sau cây con sẽ nảy mầm! Thêm vài năm nữa, rất đáng tiên nha!"

Nghe bà chủ nói như vậy, Lâm Phong sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: "Vậy chị biết gân đây có chỗ nào bán nhân sâm rừng không?”

Nghe Lâm Phong hỏi, bà chủ đang cắn hột dưa trong miệng, sau đó phun vỏ hạt dưa ra, mỉm cười trả lời Lâm Phong: "Đương nhiên chỗ tôi có bán!"

Lâm Phong sửng sốt, sau đó vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía bà chủ: "Chị có bán hạt giống nhân sâm rừng à?"

Không phải Lâm Phong không tin tưởng bà chủ, mà là cửa hàng thoạt nhìn vừa nhỏ vừa cũ, vừa nãy hỏi mua hạt giống nhân sâm chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh hy vọng bà chủ sẽ chỉ chỗ cho anhI"

Ai ngờ bà chủ thẳng thắn tự đứng ra thừa nhận?

Chỗ chị ta có bán?

Lâm Phong hỏi: 'Hạt giống nhân sâm ở đây của chị là nhân sâm rừng à?"

Bà chủ gật đầu, bình tĩnh nói: "Đương nhiên, nhưng chỗ của tôi có phải là hạt giống nhân sâm hay nhân sân rừng hay không, tôi dẫn cậu đi xem."

Bà chủ nói xong, xoay người dẫn Lâm Phong đi vào bên trong.

Lâm Phong bây giờ mới phát hiện bên trong có một lối đi khác.

Chỗ này được coi là khu dân cư cũ của Thượng Hải, có lẽ sắp bị phá bỏ, nơi bà chủ mở cửa hàng là một tòa nhà một tầng trong khu dân cư cũ, phía sau có một vườn rau nhỏ hơn mười mét vuông." Bên trong được trồng các loại rau theo mùa, màu xanh lá cây trông cực kỳ đẹp.

Lâm Phong nhìn sơ qua, phát hiện trong vườn rau tràn ngập các loại rau như cải thìa, ớt và rau diếp Ấn Độ.

Chỉ là...

Nhân sâm rừng đâu?

Thấy Lâm Phong hồi lâu cũng không phát hiện ra, bà chủ lập tức vui vẻ, đi tới vườn rau, chỉ vào bên cạnh mấy cọng cỏ dại có vẻ không dễ thấy: "Nhìn thấy năm cây này không? Chính là nó đó!"

Lâm Phong nhíu chặt lông mày!

Là nó ư?

Nhân sâm rừng?

Không phải chứ?

"Vừa nhìn là biết cậu không rành rồi!

Bà chủ cười nói: "Trên đời này, càng là thiên địa bảo vật thì càng ẩn giấu, nhân sâm rừng này rất tinh ranh! Nó sợ cậu tìm ra nó!"

Lâm Phong xác thực đã từng nghe qua câu nói này, anh nhíu mày hỏi: "Loại nhân sâm rừng quý hiếm như vậy, sao chị không tự mình trồng?"

Điều này thực sự khá kỳ lạ.

Dựa theo cách nói của bà chủ, loại nhân sâm rừng này hẳn là cực kỳ quý hiếm, chị ấy giữ lại trông không phải tốt hơn sao?

Bà chủ nhìn Lâm Phong một cái, đứng lên, hếch cằm, chỉ vào mấy cây nhân sâm nhỏ.

"Đừng nói là cậu nghĩ tôi lừa cậu nhaI"

Chị ta thở dài nói: 'Nhân sâm rừng này là cậu cả của tôi tìm được ở phía đông bắc núi Trường Bạch, giá mua vào là một trăm tệ một cây, chồng tôi sức khỏe không tốt nên nhờ cậu cả tôi đào mấy cây ở núi Trường Bạch, nói là để cho tôi tự trồng ở đây, nhưng thời tiết ở núi Trường Bạch như thế nào? Thời tiết ở đây như thế nào? Đến giờ đã nửa năm rồi, vẫn bộ dạng sống dở chết dở này, tôi đoán là không bao lâu nữa nó sẽ chết".

Bà chủ nói với vẻ tiếc nuối.

Chị ta nói cũng đúng.

Càng là loại nhân sâm linh chi này thì yêu cầu về môi trường sinh trưởng càng cao.

Nhân sâm trên núi Trường Bạch này, muốn trồng ở Thượng Hải thật sự là khó càng thêm khó.

Lâm Phong gật đầu nói: "Vậy được, một cây chị lấy bao nhiêu tiên?"

Bà chủ nói: "Chúng ta đều là chỗ quen biết, dù sao nhân sâm tôi trông cũng dở sống dở chết, bán cho cậu một trăm tệ một cây, cũng là giá tôi mua của cậu cả mình, mặt khác cộng thêm gói hạt giống rau củ đủ loại nữa, cậu mua hai cân, hai mươi tệ một cân, tổng cộng là năm trăm bốn mươi tệ, cậu thấy thế nào?"

Lâm Phong lập tức gật đầu, tỏ ra đồng ý.

"Được, tôi quét mã cho chị!"

Anh ấy điện thoại di động ra, trực tiếp quét mã trả cho bà chủ năm trăm bốn mươi tệ, bà chủ nghe thông báo tiên đã đến, mỉm cười vui vẻ, bắt đầu đóng gói nhân sâm cho Lâm Phong.

Lúc nhổ nhân sâm trong đất lên, Lâm Phong cũng theo xem.
Bình Luận (0)
Comment