Chương 172: Cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc không tên
Chương 172: Cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc không tênChương 172: Cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc không tên
Lâm Phong lại gọi ba của cô là ba vợ tương lail
Khương Y Thanh cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập thình thịchI
Cô không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong!
"Anh, anh nói linh tinh cái gì thết"
Mặt Khương Y Thanh đỏ bừng, trái tim cũng nhảy âm ầm.
Cái tên này nữal
Chưa cầu hôn cô, mà cô cũng chưa đồng ý gả cho anh, chưa gì đã gọi ba cô là ba, ba vợ tương lai rồi?
Đại lưu manhI
"Không gọi ba vợ thì gọi là cái gì?"
Lâm Phong híp mắt, nhìn Khương Y Thanh cười nói: "Lễ nào gọi ba?"
Lần này, mặt Khương Y Thanh thật sự đỏ bừng!
Người này!
"Em ăn no rồi! Kệ anh đấy!"
Cô che mặt, vội vàng chạy đến phòng vẽ tranh xem Thiến Thiến vẽ tranh.
Lúc này cô nhóc đang vẽ cá koi, thấy Khương Y Thanh đi vào, ngẩng đầu, cau mày nhỏ, hỏi: "Dì ơi, đuôi cá này Thiến Thiến vẽ mãi không được, làm sao bây giờ? Có phải Thiến Thiến ngốc quá rồi không?"
Cô nhóc ủ rũ, cúi đầu, bộ dáng cực kỳ khiến người khác đau lòng.
Khương Y Thanh vội vàng chạy tới, xoa đầu Thiến Thiến, nói: " Không có chuyện gì không có chuyện gì, Thiến Thiến là giỏi nhất!" Cô lại gần, sau đó nói: 'Không thì để dì xem hộ con?"
Khương Y Thanh đơn giản nghĩ, chính cô cũng học thiết kế, mặc dù hiện tại không thể gộp chung thiết kế và hội họa làm một, thế nhưng nói thế nào vẫn có điểm chung.
Xem một chút, chắc có thể giúp được cho cô nhóc!
Lâm Thiến Thiến nghe xong, ánh mắt sáng ngời, gật đầu, cầm bức vẽ cá koi đưa tới.
Khương Y Thanh nhìn bức tranh, ánh mắt đông cứng.
Cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn cá koi trong tranh kia, lại hết sức quen thuộc, những hoa văn và màu sắc kia, ở trong mắt chính mình đều đã biến thành một loại đồ án vô cùng kỳ diệu.
"Dì ơi, chính là chỗ này, chỗ này Thiến Thiến coi đi coi lại rồi, chỗ này vẽ lên xấu quát"
Lâm Thiến Thiến vừa mới học một phương pháp vẽ mới với Diệp Khánh Phi.
Và phương pháp vẽ này đối với Thiến Thiến mà nói, vẫn là quá phức tạp.
Cô nhóc vẫn chưa thể xử lý được.
Đặc biệt là các đường cong.
Khương Y Thanh đến gần nhìn, nở nụ cười.
Cô cúi xuống, cầm lấy cây cọ vẽ của Thiến Thiến, sau đó bắt đầu thêm những đường nét vào đuôi cá koi.
"Thiến Thiến, con xem."
Khương Y Thanh mỉm cười, kiên nhẫn nói: "Phương pháp này khi tới khúc quanh, con phải nhẹ tay, nếu không các đường nét sẽ bị mờ và hình dạng đuôi sẽ bị biến dạng, đây chính là nguyên nhân, con hiểu chưa?"
Thiến Thiến nghe xong, gật đầu, hai mắt phát sáng! “Oal Dì Khương lợi hại quát"
Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, nhìn Khương Y Thanh, ngẩn người ra rồi nghi hoặc hỏi: "Sao dì nói giống thầy con như đúc vậy?"
"Thầy?"
Khương Y Thanh ngẩn người.
"Vâng! Là sư phụ của Thiến Thiến! Sư phụ Thiến Thiến cũng nói như vậy!"
Cô nhóc nghiêm túc nói.
"Có phải là giám đốc Diệp Khánh Phi không?"
Khương Y Thanh hỏi.
Lâm Thiến Thiến gật đầu,'Vâng ạt! Dì và sư phụ đều nói với Thiến Thiến như thết Nhưng Thiến Thiến dù thế nào cũng không vẽ được!"
Cô nhóc vô cùng khổ não.
Khương Y Thanh nở nụ cười.
"Vậy bây giờ dì dạy Thiến Thiến vẽ nhé, dạy đến khi Thiến Thiến vẽ được mới thôi, có được không?”
Khương Y Thanh không quan tâm gì khác, mỉm cười vòng ra phía sau Thiến Thiến, nắm tay Thiến Thiến cầm bút vẽ, chậm rãi vẽ từng đường trên đuôi cá koi.
Ngộ tính của cô bé rất cao, những gì Khương Y Thanh dạy hoàn toàn giống với Diệp Khánh Phi.
Chưa đến nửa tiếng sau, hai mắt Lâm Thiến Thiến sáng ngời, vui vẻ reo vang: "Thiến Thiến vẽ được rồi!"
Trong tay Thiến Thiến là một chú cá koi rất sống động.
Cô bé sung sướng, ôm mặt Khương Y Thanh hôn lên một cái!
"Cám ơn dì! Thiến Thiến thích dì nhất!" Khương Y Thanh cười xoa đầu Thiến Thiến.
Ánh mắt nhìn cá koi trong tranh, có cảm giác thân thuộc không nói thành lời.
Tựa hồ như...
Đối với chuyện vẽ vời này, cô rất yêu thích, rất đam mê.
Thực sự kỳ quái. .......
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Sáng nay Lâm Phong dậy rất sớm.
Sáng nay anh dậy sớm là để làm quế hoa mật ngẫu.
Mật ong là mật ong đã lấy từ trong không gian ra, còn quế hoa thì do Lâm Phong dẫn Thiến Thiến đi dạo trong công viên nhặt được từ năm ngoái.
Quế hoa phơi khô, cất vào trong lọ thủy tỉnh, lúc đầu định ngâm nước uống nhưng mãi vẫn chưa lấy ra dùng, luôn cất trong hũ thủy tinh đến tận bây giờ.
Tối qua Lâm Phong làm mật quế hoa, đặt trong không gian một buổi tối, tới khi lấy ra tràn ngập hương thơm.
Cách làm quế hoa mật ngẫu rất đơn giản.
Đâu tiên rửa sạch củ sen, sau đó cắt bỏ một mẩu nhỏ ở đầu củ sen, nhồi với gạo nếp đã ngâm và vo sạch từ đêm qua.
Sau đó đặt vào trong nồi.
Sắp xếp cẩn thận xong thì cho đường phèn, đường đỏ vào, chỉ cần không để rơi lên mặt củ sen là được, còn độ ngọt thì tùy sở thích mỗi người.
Lâm Phong không thích ăn ngọt, nhưng Thiến Thiến thì ngược lại.
Tất nhiên, mọi thứ đều dựa trên sở thích của con gái mà làm.
Lâm Phong cho đường phèn, đường đỏ vào, cuối cùng đổ mật ong.
Cuối cùng bắt đầu đun nhỏ lửa. Nguyên liệu đơn giản làm dậy hương vị củ sen giúp chúng ngon ngọt hơn.
Sau khi hầm hơn một giờ, nước đã cạn gần hết.
Lâm Phong lấy củ sen ra, để nguội một chút, sau đó dùng dao cắt thành từng miếng, múc một thìa mật quế hoa, đổ lên trên.
Món quế hoa mật ngẫu đã sẵn sàng.
Lúc này, Lâm Thiến Thiến, Khương Y Thanh, bà nội Hoàng vừa vặn rời giường, vừa đi ra ngoài đã ngửi thấy mùi hoa quế thơm ngào ngạt khắp phòng!
"Ba ba! Món quế hoa mật ngẫu xong chưa ạ? Thơm quá đi!"
Thiến Thiến chạy vọt vào phòng bếp, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đĩa quế hoa mật ngẫu trên bàn, đang tỏa sáng sặc sỡ, quế hoa tô điểm trang trí bên trên, trông cực kỳ mê người!
Thiến Thiến thèm đến nỗi chảy nước miếng!
Cô nhóc chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi trên bàn, chờ Khương Y Thanh và bà nội Hoàng.
Lâm Phong thấy thế, bật cười nói: " Đánh răng rửa mặt xong mới ăn được nhé! Ăn xong Thiến Thiến còn phải tới trường nữa đó!"
Lâm Thiến Thiến lưu luyến ngửi mùi quế hoa mật ngẫu một lần nữa, sau đó mới đứng dậy đi vê phòng rửa mặt!
"Ba ba chờ con nhé!"
Cô nhóc nói xong, lập tức chạy biến vào trong toilet, dáng vẻ vội vã hớt hải kia của cô nhóc làm Khương Y Thanh và bà nội Hoàng vui vẻ không thôi!
Cô nhóc này!
Càng lớn càng tham ăn!
Ba ba! Con làm xong rồi!" Thiến Thiến không chờ được nữa chạy ra ngoài, sau đó ngay ngắn ngồi trên bàn ăn.
"Được rồi! Thiến Thiến ăn thôi!"
Lâm Phong bưng toàn bộ cháo kê ra, cười nói.
Chỉ ăn quế hoa mật ngẫu thì quá ngọt, ăn cháo vào vừa để dưỡng vị, vừa để giải tỏa mệt mỏi.
Lâm Thiến Thiến đứng dậy, cầm dĩa lên, đầu tiên lấy cho bà nội Hoàng, sau đó cho Khương Y Thanh, cuối cùng cho Lâm Phong, mỗi người một miếng, lúc này mới hài lòng gật đầu, lấy cho mình một miếng đặt vào trong bát.
"AI"