Chương 181: Anh quay qua chỗ khác đi
Chương 181: Anh quay qua chỗ khác điChương 181: Anh quay qua chỗ khác đi
Quả nhiên, ở khúc quanh, Lâm Phong thấy được Lâm Thiến Thiến đang chơi đùa.
Nhưng kỳ lạ thay, lại không thấy Khương Y Thanh đâu.
"Dì Khương đâu?”
Lâm Phong hỏi.
Lâm Thiến Thiến đang chơi đồ chơi, nghe được tiếng của Lâm Phong, vui vẻ ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng nhìn Lâm Phong, trong tay cầm một món đồ chơi tương tự cối xay gió bên trong có một gói kẹo.
"Ở đây ạU
Lâm Thiến Thiến chỉ vào kệ đồ phía sau, rồi lập tức chạy về phía Lâm Phong, cô bé kéo vạt áo anh, bi bô nói: "Ba ba, Thiến Thiến có thể mua món đồ chơi này được không ạ? Xin ba đói"
Dáng vẻ tội nghiệp đáng thương kia của cô nhóc làm cho Lâm Phong cảm thấy ấm lòng.
Từ khi Thiến Thiến còn nhỏ anh đã đề ra những quy định tương đối cao với cô bé.
Nhất là khi ra ngoài mua đồ.
Bởi vì tài chính không đủ, mỗi lần dắt Thiến Thiến ra ngoài đi dạo hoặc đi siêu thị, Lâm Phong đều đề ra quy định với cô bé.
Chỉ có thể mua một thứ.
Và không được vượt quá năm tệ.
Cô bé cũng rất hiểu chuyện, nên thường chỉ mua bốn chiếc kẹo cao su giá một tệ. Ngày hôm nay đến siêu thị lớn, rất nhiêu mê hoặc, việc muốn mua một món đồ chơi mới cũng là điều bình thường.
Lâm Phong xoa đầu cô bé, cười nói: "Có thể mua cho Thiến Thiến, đã vậy còn có thể mua hai thứ."
Hiện tại, trong túi cũng không thiếu tiền.
Anh cũng có thể nới lỏng các quy định của mình dành cho Thiến Thiến một cách thích hợp.
Cô bé nghe xong vui không tả xiết, hai mắt lập tức sáng rỡi
Cô nhóc vui vẻ chạy vê phía Lâm Phong, sau đó đột nhiên dang tay ôm chặt lấy bắp đùi Lâm Phong, dụi đầu nhỏ vào chân anh, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc và vui sướng!
"Thiến Thiến yêu ba ba nhất!"
Trái tim Lâm Phong như được tiếp thêm năng lượng.
Anh tươi cười nhéo mũi cô bé rồi nói: "Đi thôi, chọn cái nữa nào, nhớ đừng chạy loạn, để ba đi tìm dì Khương."
Vừa nói Lâm Phong vừa đẩy xe hàng tới chỗ kệ đồ phía sau.
Quả nhiên, Lâm Phong bắt gặp được Khương Y Thanh đang ngồi xổm dưới đất.
Có điều, lúc Khương Y Thanh thấy anh đang châm chậm đi tới, nháy mắt cả mặt đỏ bừng lên, nói với Lâm Phong: "Anh quay người lại đi!"
Lâm Phong ngây người.
Là sao?
Không phải đang đi siêu thị sao?
Sao tự nhiên lại bắt anh quay người lại là thế nào?
"Tại sao?" Lâm Phong khó hiểu nhìn Khương Y Thanh, hỏi: "Em sao vậy?"
Khương Y Thanh đỏ ửng cả mặt, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: "Em, em muốn mua đồ."
Khương Y Thanh nói xong, đột nhiên cắn môi giậm chân nói tiếp: "Anh nhanh quay người sang đi chỗ khác đi! Em sẽ sớm ổn thôi!"
Cô nói.
Lúc đầu, Lâm Phong còn không hiếu kỳ cho lắm, nhưng khi thấy được vẻ mặt đỏ bừng và lo lắng của Khương Y Thanh, Lâm Phong nhất thời nảy ra một chủ ý.
"Được, được, được, anh xoay người qua chỗ khác liên đây."
Lâm Phong bất đắc dĩ cười, xoay người quay lưng lại với Khương Y Thanh.
Trong đầu lẩm nhẩm đếm ngược, Lâm Phong bỗng nhiên quay đầu lại!
Sau đó anh thấy được cảnh Khương Y Thanh một tay cầm gói đồ màu hồng phấn, tay còn lại xé một chiếc túi nilon màu đen trên kệ ra, chuẩn bị thả vật kia vào bên trong túi nilon đen!
Thấy Lâm Phong quay lại nhìn, Khương Y Thanh như nổ tung!
Cô trợn to mắt, lúng túng: "Sao, sao anh lại quay lại rồi?!"
Tầm mắt của Lâm Phong lúc này bị dòng chữ bên trên bao bì hấp dẫn.
Space 7...
Ồ, Space 7...
Đến giờ anh vẫn còn nhớ, trên tivi chiếu quảng cáo.
Space 7, tự tin là chính mình, băng vệ sinh thiếu nữ!
Lâm Phong tê dại cả da đầu, vừa lúng túng vừa buồn cười.
Khương Y Thanh thấy khóe môi cong cong của Lâm Phong, nhất thời vừa tức vừa thẹnl Quả nhiên anh ấy đang cười nhạo mình!
Khương Y Thanh vội vàng bỏ băng vệ sinh vào trong túi nilon đen, hai má đỏ chót đi tới trước mặt Lâm Phong, nhìn chằm chằm vào anh, hai mắt phát sáng!
"Không được cười!"
Cô cắn môi, vội la lên: "Rõ ràng anh đã hứa với em là không quay lại rồi mà! Đồ quá đáng!"
Lâm Phong nhếch miệng đáp.
"Em chưa nghe câu, miệng đàn ông là quỷ lừa người à?"
Miệng đàn ông là quỷ lừa người!
Khương Y Thanh nhất thời ngây người, giậm chân một cái, hờn dỗi lườm Lâm Phong: 'Không thèm để ý tới anh nữa!"
Nói xong, cô xoay người chạy thật nhanh về phía Lâm Thiến Thiến.
Mà lúc này Lâm Thiến Thiến cũng đã chọn xong đồ chơi.
Một cối xay gió, bên trong đựng kẹo.
Và một kẹo trứng kinder joy.
Trông thấy trứng kinder joy mi tâm Lâm Phong nhảy nhảy.
Wechat của anh có ở trong nhóm phụ huynh nhà trẻ.
Tuy Lâm Phong không hoạt động sôi nổi trong nhóm, thế nhưng thi thoảng vẫn ngó vào xem.
Khi đó thường thấy người trong nhóm nói, con họ mỗi lần đi siêu thị đều cực kỳ thích mua trứng kinder joy, sống chết đều đòi mua.
Lúc này Lâm Phong thấy con gái cũng cầm một quả, nhất thời cảm khái không thôi.
Dường như Lâm Thiến Thiến biết trứng kinder joy này rất đắt, cho nên trong nháy mắt, cẩn thận ôm trứng vào trong lòng bàn tay, len lén đưa mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lại cúi đầu xuống.
Cô bé cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, Thiến Thiến có thể mua trứng kinder joy không ạ?”
"Ngày nào Vũ Vũ cũng mang trứng kinder joy đi học, mỗi lần mở ra đều có sô cô la để ăn, Thiến Thiến cũng muốn một quả, được không ạ?"
Giọng cô bé nhẹ nhàng, nhất thời làm trái tim Lâm Phong run rẩy!
Anh lại gần, cúi người xuống ôm Thiến Thiến vào lòng, đáp: "Thiến Thiến có thể mua, bắt đầu từ hôm nay, Thiến Thiến có thể mua những thứ mà bản thân muốn, như đồ chơi yêu thích và đồ ăn vặt, chỉ cần không làm hại tới cơ thể, ba ba đều sẽ đồng ý, biết chưa?"
Có thể nói anh rất chiều con, nói đúng hơn là không thể khước từ những mong ước của con mình.
Con của anh, anh hiểu rõ.
Cô nhóc Thiến Thiến này, coi như là Lâm Phong có khá giả hơn đi chăng nữa, thì cô bé cũng chỉ cân anh thỏa mãn điều ước bé nhỏ của bản thân là đã đủ rồi.
Quả nhiên, nghe Lâm Phong nói xong, Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn chớp mắt, lắc lắc đầu, nói: "Thiến Thiến chỉ cần một quả là đủ rồi! Cám ơn ba bai"
Cô nhóc vui vẻ nắm chặt hai món đồ chơi trong tay, nhún nhảy đi theo Lâm Phong và Khương Y Thanh đi về phía quầy thu tiền.
Lúc tính tiên, cô nhóc thấy được bánh gato lớn kia, hai mắt phát sáng!
Cô bé nhớ ral
"Hôm nay là sinh nhật bà nội Hoàng phải không ạ?”"
Mọi năm cô bé chỉ được cắn một miếng nhỏ trên chiếc bánh mừng sinh nhật bà nội Hoàng, đây là lần đầu tiên thấy được bánh gato to như vậy, lập tức vui mừng rối rít, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào bánh gato, căn bản không rời khỏi!
Lâm Phong gật đầu, sờ đầu cô bé, cười nói: "Đúng vậy, đợi lát nữa vê đến nhà Thiến Thiến phải nói chúc mừng sinh nhật với bà nội Hoàng, rồi hát bài chúc mừng sinh nhật cho bà nghe, biết không?”
Lâm Thiến Thiến ra sức gật đầu, bi bô nói: "Vâng ạ! Cô giáo Lệ Lệ đã dạy Thiến Thiến hát bài chúc mừng sinh nhật ở trên lớp rồi! Thiến Thiến còn có thể hát tiếng anh nữa cơi"