Chương 180: Đi dạo siêu thị, Phong nha đầu
Chương 180: Đi dạo siêu thị, Phong nha đầuChương 180: Đi dạo siêu thị, Phong nha đầu
"Bây giờ có thể nghe anh giải thích chưa?"
Lâm Phong sờ lỗ mũi, bất đắc dĩ nhìn Khương Y Thanh cười nói.
Trước đó anh chỉ muốn làm cho Khương Y Thanh tỉnh táo lại, nói nhiều hơn nữa không bằng làm.
Dù sao dáng vẻ lệ rơi đầy mặt trước đó của Khương Y Thanh, đầy đầu đều là giữa mình cùng Từ Mạn Lệ có cái gì đó.
Lúc này bởi vì mình ôm một cái, cô choáng váng đầu óc, coi như là hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nghe Lâm Phong nói như thế, cô chu chu môi, nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không muốn nghe nữa.
Thế nhưng Lâm Phong biết, đây coi như là chịu nghe mình giải thích.
Anh thở dài, vươn tay, thay Khương Y Thanh lau nước mắt dính trên khóe mắt, rồi sau đó dùng đôi tay vịn chặt vai của cô, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình, nghiêm túc nói: "Chuyện này, thật không phải như em tưởng tượng, giữa anh và cô ấy không có quan hệ gì cả."
Lâm Phong tiếp tục nói: "Từ trước tới giờ chỉ thích một mình em, Tiểu Thanh, anh vụng miệng, không biết nói lời ngon ngọt, thế nhưng anh có thể thề, từ đầu đến cuối, người anh yêu, chỉ có một mình em."
Đây là hứa hẹn lớn nhất mà Lâm Phong có thể đưa ra.
Lời lẽ ong bướm thì anh sẽ không nói.
Đến giờ câu hứa hẹn này, chính là sự chân tình của anh.
Trái tim của Khương Y Thanh bỗng nhiên đập cực mạnh.
Trái tim vốn đau nhói không biết tại sao bỗng nhiên tuôn ra một dòng nước ấm. Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chòng chọc Lâm Phong, thanh âm run rẩy hỏi: "Thật không?"
Lâm Phong không nỡ gật đầu,'Đương nhiên là thật."
Anh tự tay tiếp tục thay Khương Y Thanh lau đi nước mắt, rồi sau đó cười nói: "Nếu anh thật muốn phát sinh chuyện gì đó, cũng sẽ không nhiều năm một thân một mình như vậy."
"Cho nên, rất nhiều chuyện anh cũng đều không hiểu, hiện tại đang đang từ từ học, em phải dạy anh nhiều một chút, có được không?"
Ánh mắt của người đàn ông rất nghiêm túc.
Cứ như thế nhìn chằm chằm mình.
Cứ như ở trong tâm mắt của anh, chỉ còn lại có một mình mình trên đời.
Cái loại này ôn nhu lưu luyến, đen nhánh kia thâm tình nhãn thần, làm cho Khương Y Thanh linh hồn đều theo phát sinh sợ run.
"Ưm..."
Cô nhỏ giọng lên tiếng, khuôn mặt nhưng không biết lúc nào nổi lên đỏ ửng.
"Được rồi!"
Lâm Phong vẫy vây tay với Lâm Thiến Thiến, nói: "Có thể quay lại rồi Thiến Thiến."
Lâm Thiến Thiến mặc dù không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, thế nhưng lúc này thấy ba ba cùng dì Khương lại vui vẻ rồi, cô bé nhất thời sướng đến phát rồi!
"Ba ba! Chúng ta đi đi dạo siêu thị đi !! Thiến Thiến rất lâu chưa từng đi dạo siêu thị rồi!"
Cô bé kéo tay của ba mình, vui vẻ cười nói.
Lâm Phong vừa hay cũng muốn đi mua thức ăn. Không vì cái gì khác, hôm nay là sinh nhật của Bà Hoàng.
Lâm Phong vân luôn nhớ kỹ ngày này, cái ngày lần đầu tiên anh mang theo Thiến Thiến mới hơn hai tháng dọn nhà dời đến sát vách Bà Hoàng.
Anh là đàn ông, ngâm nước sữa luống cuống tay chân, lúng túng nhiều lần gõ cửa nhà Bà Hoàng ở sát vách.
Bà Hoàng khi đó đang tổ chức sinh nhật.
Trong nhà rất quạnh quẽ, không có một ai, nhìn thấy Lâm Phong, cô cực kỳ hạnh phúc, vội ôm Thiến Thiến Lâm Phong vào nhà vừa giúp chăm bé lại dỗ Thiến Thiến chơi đùa.
Lâm Phong liếc thấy trên bàn cơm có một cái bánh ga-tô nho nhỏ, phía trên có khắc số 6 vô cùng đơn giản, sau này Lâm Phong mới biết được, ngày đó là sinh nhật 60 tuổi của Bà Hoàng.
Chỉ là người thân của Bà Hoàng đều đang sống ở nước ngoài, con bận sự nghiệp chưa trở về.
Ngày đó Bà Hoàng cười rất vui, mãi cho đến sau khi Lâm Phong mang theo Thiến Thiến rời đi, bà còn đặc biệt gọi điện thoại tới nói cám ơn.
Đồng thời hy vọng sau này Lâm Phong có thể thường xuyên mang Thiến Thiến qua đây chơi đùa.
Cũng chính là từ sau ngày đó, Bà Hoàng cùng Lâm Phong còn có Thiến Thiến, mới xem như triệt để quen thuộc, hiện tại biến thành bà cháu thân thiết nhất.
Ngày đó đã khắc sâu trong trí nhớ của Lâm Phong.
Sau này Lâm Phong luôn ghi nhớ sinh nhật của bà Hoàng, hàng năm vào thời điểm này anh đều sẽ làm một bữa ăn ngon, mang theo Thiến Thiến đi mua bánh ga-tô, chức sinh nhật cho bà Hoàng tổ.
Siêu thị Walmart. Siêu thị này rất lớn, khu vực sinh hoạt bên trong cái gì cần có đều có.
Thiến Thiến rất lâu không đi dạo siêu thị rồi, lúc này cô bé ngồi ở trong giỏ hàng, sau một lúc Lâm Phong đẩy cô bé đi quanh siêu thị, lại quấy muốn chạy xuống.
Lâm Phong dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể chạy lung tung.
Dù sao trong siêu thị có quá nhiều người, Lâm Phong rất sợ Thiến Thiến chạy lạc.
Cô bé cũng rất ngoan, thậm chí thành thật gật đầu với mình, cam đoan mình không chạy loạn.
Lúc này Lâm Phong mới ôm Thiến Thiến xuống.
Nhưng mà, cô nhóc mới vừa xuống đất, Lâm Phong lập tức thấy đau đầu!
Cô nhóc này!
"Ba bai Ba ba mau tới! Thiến Thiến muốn ăn cái này!"
"Ba ba! Thiến Thiến muốn mua món đồ chơi này!"
"Ba bai Ba bai Nơi đây...
Cô nhóc quả thực giống như con thỏ nhỏ vừa chạy khỏi lồng, vui vẻ chạy tới chạy lui khắp nơi.
Lâm Phong muốn bắt con gái lại, để cho cô bé nghiêm túc ngồi ở trong giỏ hàng, nhưng Khương Y Thanh lại ngăn anh.
"Đâu có ai trông con như vậy."
Cô ôn nhu nói: "Anh cứ mua đồ, em mang theo Thiến Thiến, không có chuyện gì đâu."
Lâm Phong bất đắc dĩ cười gật đầu, nói với Khương Y Thanh: "Khổ cho em rồi!"
Khương Y Thanh theo phía sau Thiến Thiến, vội đi theo cô bé phòng ngừa cô bé đi lạc. Lâm Phong đẩy xe mua sắm, đầu tiên là đi tới chỗ bán món ăn, mua một con gà, xương sườn, còn có một chút thịt nạc cùng tôm bự.
Còn về rau dưa, đương nhiên không cần mua, hạt giống rau trước kia gieo xuống bây giờ đều đã lớn.
Sau khi Lâm Phong chọn mua xong xuôi, lại đi tới khu mua bánh ga-tô.
Walmart có bán bánh ga-tô mới.
Trên thực tế bà Hoàng cũng không thích hợp ăn nhiều bánh ga-tô, dù sao lớn tuổi, không nên ăn đồ ngọt nhiều.
Cho nên Lâm Phong chỉ đơn giản là chọn một chiếc bánh trái cây 14 inch và yêu cầu nến, sau khi người bán hàng đóng gói, Lâm Phong mới cẩn thận nhận lấy, bỏ vào trong giỏ hàng.
Sau khi Lâm Phong lại mua giấy vệ sinh, lúc này mới đi tìm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh.
Nhưng siêu thị này thật sự là quá lớn, Lâm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh sớm đã không biết đi đâu!
Siêu thị lớn như vậy, gọi cũng không ai nghe, Lâm Phong bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ có thể lấy ra smartphone, bấm số điện thoại của Khương Y Thanh.
Bên kia, Khương Y Thanh vẫn đang nhìn vào smartphone, smartphone vừa reo lên không tới hai hồi thì lập tức nhận điện.
"Hai dì cháu hiện đang ở đâu? Anh mua đồ xong rồi, anh tới tìm hai dì cháu."
Lâm Phong nói.
Giọng nói của Khương Y Thanh hơi khác thường, cô dừng một chút, rồi sau đó nói: "Em đang ở chỗ bán kem đánh răng, anh tới đi."
Kem đánh răng?
Lâm Phong không nghĩ nhiều, đoán chắc là Thiến Thiến quậy chạy đến đó. Anh nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện nơi bán kem đánh răng ở ngay phía sau chính mình, khoảng cách chưa tới hai bước. Lâm Phong đẩy xe, đi về phía khu vực bán kem đánh răng.