Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Trừng Phạt Em

Chương 179: Trừng phạt em Chương 179: Trừng phạt emChương 179: Trừng phạt em

Ngay khoảnh khắc này, cô cảm thấy tim của mình bỗng nhiên nhói lên, đau không chịu được!

Tại sao, tại sao trước mình và cô ta hai người còn cạnh tranh công bình, sao lúc này tự dưng mình lại thua chứ?

Lâm Phong cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Từ Mạn Lệ.

Anh ngẩn người, chân mày chợt nhíu lại.

Khóe mắt của cô ta đỏ bừng nhìn mình và Khương Y Thanh, dù một thẳng nam như anh cũng nhìn thấu ánh mắt của cô ta chan chứa cảm xúc, huống chỉ là Khương Y Thanh?

Quả nhiên.

Lúc Lâm Phong nghiêng đầu nhìn Khương Y Thanh, cô cũng nhìn Từ Mạn Lệ.

Tầm mắt của hai người chạm vào giữa không trung, mơ hồ hiện lên một mùi vị khác biệt.

"Hai người từng gặp nhau rồi."

Lâm Phong đứng ra bất đắc dĩ nói.

Anh chỉ chỉ Từ Mạn Lệ, nói với Khương Y Thanh: “Đây là giáo viên tại nhà trẻ của Thiến Thiến, em hẳn đã gặp."

Rồi sau đó, anh chỉ chỉ Khương Y Thanh, nhấn mạnh từng chữ với Từ Mạn Lệ: "Đây là bạn gái của anh, Khương Y Thanh."

Không cần nhiều lời.

Trong nháy mắt ba chữ bạn gái vang lên, chính cô ta cũng biết, cô ta đã không còn cơ hội nữa rồi.

Từ Mạn Lệ nỗ lực hít thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiến Thiến, cắn môi run rẩy nói: " Thiến Thiến thì sao? Thiến Thiến cũng thích cô ta sao?"

Cô bé lúc này đang nằm ở trong lòng Khương Y Thanh, vừa nghe thấy lời nói của Từ Mạn Lệ, cô bé bèn ngẩng cái đầu nhỏ từ trong lòng của Khương Y Thanh, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Thiến Thiến rất thích dì Khương! Thiến Thiến muốn dì Khương làm mẹ của Thiến Thiến!"

Cô nhóc chỉ là ăn ngay nói thật, thế nhưng lời này không thể nghi ngờ là đạp nát cọng cỏ hy vọng cuối cùng của Từ Mạn Lệ.

Cô ta gật đầu, viên mắt lần nữa cảm giác muốn rơi lệ, rốt cuộc không muốn xấu mặt ở trước mặt hai người, Từ Mạn Lệ vội quay đầu ra, nói: "Vậy là tốt rồi, Thiến Thiến thích là tốt rồi! Cô còn phải dẫn bạn học khác ra ngoài, cô đi trước!"

Nói xong, Từ Mạn Lệ vội vã vội vàng xoay người, nhanh chóng rời đi, nhưng mặc dù chỉ nhìn bóng lưng, cũng có thể thấy động tác vươn tay lau nước mắt của cô ta.

Lâm Thiến Thiến còn nhỏ, thật sự không rõ uẩn khúc trong này.

Cô bé chớp chớp mắt, hỏi: "Ba ba, cô giáo Lệ Lệ tại sao khóc nha?"

Lâm Phong nghe mà rùng mình.

Anh thật sự không nghĩ ra lí do tốt để thoái thác, trố mắt một lúc không trả lời được.

Nhưng bỗng Khương Y Thanh rầu rĩ nói: "Bởi vì ba ba của con là một bại hoại! Ba ba khiến cô giáo Lệ Lệ của con đau lòng!"

Dứt lời cô lập tức ôm Thiến Thiến, xoay người rời đi.

Lâm Phong một mình đứng tại chỗ, trố mắt nhìn trân trân rất lâu không phản ứng kịp!

Từ Mạn Lệ khóc, sao mình lại thành bại hoại rồi?

Mấu chốt là vì sao Khương Y Thanh lại nổi giận?

Giờ này khắc này, Lâm Phong dở khóc dở cười. Nếu như vừa rồi chính mình bất hòa Từ Mạn Lệ giới thiệu Khương Y Thanh thân phận, như vậy Khương Y Thanh chẳng phải là tức giận hơn?

Nhưng chẳng phải mình đã kiên quyết từ chối Từ Mạn Lệ rồi sao, sao cô ấy vẫn giận?

Đều nói lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, cổ nhân không hề lừa mình!

Nhìn Khương Y Thanh mang theo Thiến Thiến càng đi càng xa, Lâm Phong sờ lỗ mũi, vội vàng đuổi theo.

Còn có thể làm thế nào?

Vợ con của mình, dỗ thôi chứ saol

Lâm Phong đuổi theo Khương Y Thanh, đi thẳng tới trạm xe buýt mới đuổi kịp.

Anh thật sự không nghĩ tới, phụ nữ tức giận lại có thể đi nhanh như vậy!

Cái này nếu không phải là Lâm Thiến Thiến âm thầm hỗ trợ, Lâm Phong chắc còn phải chạy cả đoạn đường mới có thể đuổi kịp!

"Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Phong cười khổ nhìn về phía Khương Y Thanh, nói: "Đang yên đang lành sao lại nổi giận rồi? Anh có làm gì bậy bạ đâu!"

Khương Y Thanh đang dắt tay của Thiến Thiến, viên mắt hơi hông, xem dáng vẻ là vừa mới khóc.

Điều này làm cho Lâm Phong vô cùng khó hiểu.

Sao còn khóc?

Mình rốt cuộc làm sai cái gì, ai có thể tới nói với mình không?

Khương Y Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, nghẹn ngào nói: "Bản thân anh làm cái gì trong lòng anh tự rốt"

Lâm Phong: '......' Anh vẫn không rõ cho nên mới phải hỏi như thết

"Dì à, ba ba rất đần, ba ba chắc chắn không biết, dì nên nói rõ cho ba ba biết, đừng khóc, có được không? Thiến Thiến cho dì sờ sờ!"

Cô bé vươn tay, nghiêm túc nhón chân lên, sờ sờ cánh tay của Khương Y Thanh.

Sau khi nghe thấy giọng nói có hơi run rẩy của cô bé, lúc này Khương Y Thanh mới bừng tỉnh, sao mình có thể giận dỗi Lâm Phong ngay trước mặt cô bé chứ?

Cô vội lấy lại bình tĩnh, vươn tay dụi dụi mắt, rồi sau đó hít sâu một hơi, sờ sờ cô đầu của bé nói: "Không sao cả, dì không có giận."

Khương Y Thanh nói xong, nhìn vê phía Lâm Phong, bỗng nhiên ủy khuất rồi.

“Cô ta khóc vì anhI"

Khương Y Thanh tức giận nói.

Lâm Phong mở ra hai tay, bất đắc dĩ ý bảo: "Cho nên? Cô ấy khóc thi sao em lại giận anh?”

Anh thật sự không rõ.

Khương Y Thanh dụi dụi mắt, hít hít mũi, rôi sau đó rầu rĩ nói: "Cô ta khóc vì anh, nhất định là anh trêu chọc người ta, nếu không... vì sao cô ta lại thích anh, lại sao sẽ khóc chứ?”

Vừa bói viên mắt của Khương Y Thanh lại đỏ lên!

Lúc này Lâm Phong thật bó tay toàn tập!

Đây là lý do gì chứ?

Cô ta thích mình, là bởi vì mình trêu ghẹo người ta?

Nhưng mình từ trước tới giờ, cũng chỉ đưa Từ Mạn Lệ vê nhà một lần, hơn nữa từ sau lần đó, anh đã triệt để giữ khoảng cách với Từ Mạn Lệ.

Lâm Phong thậm chí cũng không biết Từ Mạn Lệ thích mình lúc nào, nào có thể nói anh trêu ghẹo chứ?

Anh nhìn dáng vẻ Khương Y Thanh sắp tuôn rơi nước mắt như vỡ đê, khuôn mặt trâm xuống, nói với Lâm Thiến Thiến: "Thiến Thiến, xoay qua chỗ khác!"

Lâm Thiến Thiến nguyên bản là rất mẫn cảm, cô bé mặc dù không biết phát phát sinh chuyện gì, thế nhưng cũng biết giờ này khắc này, trạng thái của ba ba cùng dì Khương giữa không ổn cho lắm, vừa nghe Lâm Phong nói với như vậy, cô bé lập tức ngoan ngoãn nghe theo.

Lâm Thiến Thiến xoay người sang chỗ khác, Khương Y Thanh sửng sốt, ngẩng gương mặt đầy nước mắt nhìn Lâm Phong, cô nói: "Anh... anh muốn làm gì?"

Lâm Phong đang rất giận.

Anh không muốn nói nhiều, nếu thật nói đạo lý, anh nhất định có thể nói lại Khương Y Thanh, thế nhưng giờ này khắc này, anh đành bó tay trước sự ngang ngược của con gái đang ghenl

Anh lập tức nhìn dáng vẻ giận dõi với đôi mắt ngập sương của Khương Y Thanh, trong lòng lại không nỡ nổi giận, bèn nói: "Trừng phạt em!"

Nói xong anh chợt vươn tay, một tay ôm lấy Khương Y Thanh vào trong lòng!

"A? ! Anh... anh làm gì thết"

Khương Y Thanh lại càng hoảng sợ, ngay giây sau đó trên môi đã bị hôn nhẹ một cái, rồi sau đó Lâm Phong lại bế thân hình nhỏ bé của cô một lúc, xong mới thả cô ral

Khương Y Thanh giờ này khắc này khuôn mặt hoàn toàn đỏ!

Trời ơi

Vừa rồi, vừa rồi Lâm Phong bế mình, còn hôn mình nữa sao? I

Ở giữa đường, trong lúc có vô số người đến người đi!

Giờ này khắc này, Khương Y Thanh có loại ảo giác, cứ như người xung quanh đều nhìn về phía mình, bọn họ đều đang nhìn mình! Gương mặt nhanh chóng nóng như lửa đốt, Khương Y Thanh vội sờ sờ mặt mình, hít thiệt sâu, cô cúi đầu không dám đối diện ánh mắt của người xung quanh. Cô cắn môi, căm giận mắng Lâm Phong: "Lưu manh!"
Bình Luận (0)
Comment