Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Thật Giống Hai Vợ Chông

Chương 178: Thật giống hai vợ chông Chương 178: Thật giống hai vợ chôngChương 178: Thật giống hai vợ chông

"Anh, anh đã về rồi?"

Khương Y Thanh đỏ bừng mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Cô lặng lẽ xê dịch thân thể của mình ra sau, cố gắng che đi vết nước bọt lớn, nhưng Lâm Phong ngay từ đầu vẫn chưa phát hiện, kết quả thấy động tác này của cô, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nghiêng người về phía trước, nhìn về phía cô.

Anh cũng ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt của Khương Y Thanh ngay giây phút này đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu!

"Ôi, xin lỗi, em không phải cố ý, em ngủ say quá, vô ý..."

Xong đời!

Hình tượng của mình ở trong lòng của anh khẳng định đã bị hủy, anh sẽ không cảm thấy mình rất lôi thôi chứ?

Có thể... chán ghét mình hay không?

Khương Y Thanh cực kỳ tuyệt vọng, vừa thẹn lại sợ cúi đầu.

Nhưng Lâm Phong lại nhìn thấy mắt của cô ấy hơi sưng lên, sưng cứ như quả hạch đào.

Cô khóc?

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, Lâm Phong gần như ngay sau đó lập tức vươn tay, nắm lấy khuôn mặt đầy đặn của cô, nhẹ nhàng nâng lên, ép buộc cô và mình đối diện.

Lúc này toàn thân Khương Y Thanh cứng ngắc cũng không dám di chuyển!

"Em khóc sao?" Lâm Phong trầm giọng hỏi, giọng nói đột nhiên lạnh xuống.

Khương Y Thanh run rẩy, rồi sau đó vội dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Không có, là do cát bay vào mắt, em không sao."

Giọng nói rõ ràng ủy khuất đến mức sắp oà khóc, tuy nhiên lại vẫn không chịu tự nói với anh.

Lâm Phong nhíu mày, cẩn thận quan sát Khương Y Thanh, sau khi xác nhận cô thật sự không sao cả, cũng không hỏi thêm nữa.

Anh từ trước tới giờ đều không phải là người thích hỏi nhiều, hiện nay nếu cô đã không muốn nói, vậy anh cũng chấp nhận chờ.

"Cùng với anh đi đón Thiến Thiến không?"

Lâm Phong bỗng nhiên nói.

Lúc này Khương Y Thanh đang cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nghe Lâm Phong nói vậy, bèn gật đầu nói: "Dạ! Em cũng rất nhớ Thiến Thiến!"

Lâm Phong vươn tay, sờ sờ đầu cô, rồi sau đó mới đứng dậy ra khỏi phòng, lại đưa một chiếc áo khoác của mình, cho Khương Y Thanh phủ thêm.

"Hiện tại trời giá rét, mặc nhiêu quân áo một chút."

Lâm Phong lại làm ra cử chỉ như vậy, cứ như hai người đã sống với nhau từ rất lâu.

Mặt của Khương Y Thanh đỏ lên, gật đầu, nhận lấy áo khoác từ Lâm Phong, mặc ở trên người mình.

Đây là áo khoác Lâm Phong từng mặc.

Trên đó dường như còn giữ lấy Lâm Phong hormone, lúc này thuận theo nhiệt độ của người chính mình, cùng nhau bốc hơi lên chui vào trong lỗ mũi.

Khương Y Thanh chỉ thấy được tim của mình đang đập bịch bịch, không biết chuyện như thế nào, gương mặt nóng hổi, không dám nhìn Lâm Phong! Hai người ra cổng tiểu khu, Lâm Phong cũng không định lái xe đi nhà trẻ Lam Thiên, nơi đây cách nhà trẻ cũng gần, bước qua đó cũng mau.

Khương Y Thanh yên lặng đi theo bên người anh, căng thẳng đến mức không dám nói lời nào, trạng thái toàn thân căng thẳng làm cho Lâm Phong nhịn không được bật cười.

"Sao căng thẳng vậy em?"

Lâm Phong bất đắc dĩ cười hỏi.

"A, à?"

Khương Y Thanh sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng nói: "Em có căng thẳng đâu, là mặc đồ hơi nhiều, quá nóng."

Cô cắn môi nói, còn đưa tay quạt quạt khuôn mặt, nhìn sang chỗ khác, làm ra dáng vẻ nóng quá chịu không nổi.

Lâm Phong vui vẻ cười.

Anh bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Y Thanh để xuôi ở bên người, thậm chí còn cố ý xoa xoa lòng bàn tay cô, rồi sau đó thấp giọng hỏi: "Thế à? Vậy sao tay của em lại băng lạnh như băng?"

Biểu cảm trên mặt của Khương Y Thanh bạo nổ với một loại tốc độ mắt thường có thể phát hiện dễ dàng!

Anh nắm tay của mình!

Nắm tay của mình!

Khương Y Thanh giấy hai lần không giãy ra được, tai cô lập tức đỏ hồng như gấc!

"Lưu manhl”

Cô nhỏ giọng hấp tấp nói, rồi sau đó cũng để mặc cho Lâm Phong nắm lấy tay của mình. Giờ này khắc này, trên đường cái người đến người đi, không ít tình lữ đều nắm tay, dựa sát vào nhau.

Giờ Khương Y Thanh có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Giống như là...

Bọn họ thực sự như là cặp đôi.

Dù sao trước kia tuy Lâm Phong đã tỏ tình với mình, thế nhưng Lâm Phong luôn bận rộn nhiều việc, dường như bạn gái của anh chỉ là một cái chức danh cho có.

Anh cũng gần như quên đi tìm mình, càng chưa nói cái gì ôm ôm hôn nút lưỡi...

Chắc thời khắc Lâm Phong lên đỉnh cao danh vọng cũng chính là ngày chia tay với mình.

Nhưng giờ...

Hai người bọn họ, cứ như một đôi tình nhân, tay nắm tay, đi ở đầu đường, mặc kệ ánh mắt của người khác như thế nào, bọn họ vẫn nồng nhiệt nắm tay của đối phương.

Nắm thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Lâm Phong... chắc là yêu mình nha !I

Những suy nghĩ hỗn độn trong đầu của Khương Y Thanh nhanh chóng xẹt qua, nhưng thật ra Lâm Phong vô cùng hưởng thụ loại cảm giác luôn dựa sát vào nhau này, anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Khương Y Thanh, một đường ởi tới cổng nhà trẻ Lam Thiên.

"Reng reng reng...'

Tiếng chuông tan học vừa vang lên trong nhà trẻ, trong chốc lát đã nhìn thấy một đám con nít như thủy triều đen thùi lùi chạy ra ngoài trường học.

Lâm Phong cứ như thế kéo tay của Khương Y Thanh đứng ở phía ngoài trường học, trong chốc lát đã nhìn thấy Từ Mạn Lệ mang theo học sinh của mình đi về phía ngoài trường học.

Thiến Thiến luôn đi tuốt ở đằng trước, bước đi cũng không nghiêm túc, luôn nhảy lò cò, lúc này bị Từ Mạn Lệ dắt tay, đang rất vui vẻ nhìn vê hướng Lâm Phong!

"Ba bai"

Cô nhóc trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Phong, tiếp theo lại nhìn thấy Khương Y Thanh đứng ở bên cạnh ba mình, lập tức vui đến phát rồi

Ba ba lại cùng dì Khương tới đón mình!

Sau khi kêu ba ba xong, cô bé lập tức lao vụt về phía ba mình!

Từ Mạn Lệ đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng về phía Lâm Phong đang đứng.

Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy con ngươi chợt co rụt lại!

Người phụ nữ kia...

Người phụ nữ kia đang đứng ở bên cạnh Lâm Phong!

Không phải là người phụ nữ mà mình từng thấy mấy lân sao?

Trong óc bỗng nhiên xông lên các loại các dạng suy nghĩ, còn có một loại cảm giác lo sợ mất mát.

Từ Mạn Lệ theo bản năng nhấc chân, đi theo phía sau Lâm Thiến Thiến, đi về hướng hai người.

Thiến Thiến chạy tới trước mặt Khương Y Thanh, hai mắt toả sáng nhìn cô, vui vẻ nói: "Ngày hôm nay dì cũng tới đón Thiến Thiến sao? Sao dì biết Thiến Thiến nhớ dì rồi?"

Cô nhóc nói xong lập tức chạy tới ôm chân của Khương Y Thanh, không ngừng đòi Khương Y Thanh ôm.

Lúc này, Lâm Phong cũng không khỏi không buông lỏng tay của Khương Y Thanh. Trong lòng bàn tay dường như còn bảo tôn xúc cảm nóng hổi, Khương Y Thanh đơ ra một chút, rồi sau đó cúi người xuống, bế Thiến Thiến lên.

Cô nhóc thật sự rất thích Khương Y Thanh, đầu nhỏ áp sát cổ của Khương Y Thanh vẫn không ngừng cọ.

Mềm mại nhõng nhẽo, vô cùng đáng yêu.

"Thiến Thiến rất thích dì, dì cũng phải thích Thiến Thiến, như vậy Thiến Thiến mới vui vẻ!"

Cô nhóc ỏn a ỏn ẻn nghiêm túc nói.

Khương Y Thanh bị cô nhóc chọc cho cười không ngừng, nghiêng đầu hôn liên tục lên tóc của Thiến Thiến, rồi sau đó nói: "Ừ, dì thích Thiến Thiến, rất thích rất thích!"

Lúc Từ Mạn Lệ tới đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.

Cô nhìn thấy Lâm Phong buông tay của Khương Y Thanh, nhìn thấy sự yêu mến cùng ỷ lại của Thiến Thiến đối với Khương Y Thanh.
Bình Luận (0)
Comment