Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Chảy Nước Miếng Khi Ngủ

Chương 177: Chảy nước miếng khi ngủ Chương 177: Chảy nước miếng khi ngủChương 177: Chảy nước miếng khi ngủ

Nhiều năm như vậy, mặc dù Trần Như Hải ở Thượng Hải lên nhiều diều gặp gió như thế nào, ông cũng chưa từng quay trở về.

Vì mỗi năm trở về, đều có rất nhiều họ hàng ngày nào cũng chuyện con cái của ông và Cao Phượng Cầm, bọn họ đều nói cái gì mà làm ăn không có con cái thì chẳng khác nào là con số không.

Ông thì không sao, mỗi lần như vậy ông đều xem như gió thoảng bên tai, không để trong lòng.

Nhưng đối với Cao Phượng Cầm những lời này không thua gì một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim bà một cách tàn nhẫn.

Mỗi lần trở về, bà đều lặng lẽ khóc thâm trong đêm.

Trân Như Hải lần nào cũng biết điều này, nhưng lại không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể giả bộ ngủ.

Về sau nghe mãi chuyện đó, ông cũng dần dần tìm cớ không đưa Cao Phượng Cầm theo về.

Vốn nghĩ mình và Cao Phượng Cầm còn có Trần Vân Tường ba người nương tựa lẫn nhau, sống tốt ở Thượng xem như không có chuyện gì, nên ông không quá lo lắng về điều đó.

Nhưng ai ngờ rằng Trân Vân Tường là kẻ vô ơn bội nghĩa như vậy?

Từ đó về sau, Trần Như Hải nảy sinh ý định sinh con.

Thế là hai vợ chồng tiếp tục đi đến bệnh viện nơi mình ở, vừa trông coi nhà hang vừa chữa trị.

Sau đó Lâm Phong liền xuất hiện.

Nhưng hiện tại đã hơn một tháng trôi qua, thân thể của ông vẫn như cũ không có chút tiến triển.

Ông đã sớm mệt mỏi rồiI

"Cậu đấy, đừng quá lo lắng cho anh và chị dâu cậu! Cậu phải tranh thủ tìm thời gian tìm cho Thiến Thiến một người mẹ, cô nhóc kia đáng yêu như vậy, lại còn nhỏ như vậy, cậu không định cứ vậy mà sống một mình tới già đấy chứ?"

Trân Như Hải mỉm cười nói.

Lâm Phong cười nói: "Nếu em kết hôn, chắc chắn sẽ tổ chức tiệc ở đây, đến lúc đó mời anh uống rượu."

Hai mắt Trân Như Hải sáng lên!

"Được đói"

Lâm Phong mỉm cười theo, sau đó xoay người xách ra một bình lớn nước suối linh tuyên từ phía sau mình, đặt lên trên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.

Trần Như Hải sửng sốt hỏi: "Đây là?"

"Nước dùng để nấu canh hổ đan."

Nhắc đến canh hổ đan, Trần Như Hải càng cảm thấy kỳ quái.

Lúc trước mình nấu canh như thế nào cũng không nấu được hương vị trong trí nhớ.

Nhưng sau đó, Lâm Phong cung cấp nguyên liệu nấu ăn, cho dù là canh hổ đan hay là canh gì, hương vị đều rất chuẩn!

Hơn nữa rất nhiều người phản ánh, họ đều nói rằng món ăn do Hải Thanh Hà Yến làm ngon hơn so với trước đây nhiều.

Điều này khiến Trân Như Hải càng thấy thêm kỳ lại

Ông rõ ràng cách làm là không thay đổi gì cả, nhưng không hiểu sao đánh giá trở nên cao, thuận theo đó số lượng khách hàng và tỷ lệ quay lại cũng tăng lên! Không tìm ra được nguyên nhân trên người ông, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là Lâm Phong!

Những món ăn này nhất định giống như nguyên liệu nấu ăn xuất hiện trong trận đấu ngày hôm đó, hương vị cực kỳ ngon miệng!

Nghĩ đến đây, Trần Như Hải nhìn thùng nước lớn trước mặt, ánh mắt lập tức trở nên khác thường.

Nước này nhất định không phải nước bình thường!

Ý nghĩ lóe lên trong tích tắc.

Trân Như Hải bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Phong nói: "Thứ này quý già như vậy, cậu đưa anh làm gì? Rau của cậu cung cấp đã làm cho việc làm ăn của Hải Thanh Hà Yến kinh doanh bùng nổ rồi, thứ này anh căn bản không cần dùng đến!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trân Như Hải, Lâm Phong ập tức mỉm cười: "Nước này không phải để nấu ăn, mà là để anh uống."

Trân Như Hải sửng sốt.

"Cho anh uống?"

Ông nghi ngờ hỏi lại.

"Đúng."

Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đưa thùng nước cho Trần Như Hải, sau đó cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay và sau này nữa, anh đều uống nước này đi, ăn rau của tốt nhất cũng là em mang tới, đúng rồi, anh vẫn còn uống thuốc Đông y không? Vậy dùng nước này sắc thuốc đi, nhất định sẽ rất tốt cho sức khỏe của anh."

Vẻ mặt Lâm Phong rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Trân Như Hải tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghi ngờ nhận lấy thùng nước này, đang định mở miệng giữ Lâm Phong ở lại ăn cơm, không ngờ Lâm Phong đột ngột đứng dậy, đưa hai quả dưa hấu cực lớn sau lưng cho Trân Như Hải, sau đó chào ông ra về.

"Em phải về đi đón Thiến Thiến nữa, sau này có cơ hội sẽ ở lại ăn."

Lâm Phong mỉm cười: "Đúng rồi, nhờ anh chăm sóc anh Minh giúp em nha, anh ấy thích nấu ăn lắm, lại có tinh thần trách nhiệm cao, là một trợ thủ đắc lực.

Trân Như Hải lập tức mỉm cười gật đầu.

"Anh biết, anh Minh nhanh nhẹn tháo vát, rất thích hợp làm đầu bếp, anh sẽ tận tâm đối đãi với anh ấy."

Trân Như Hải đáp lời với Lâm Phong.

Hai người nói chuyện xong, thì tạm biệt nhau ra về.

Lâm Phong lên xe lái thẳng về nhà.

Khi về đến nhà, anh tinh ý nhận thấy có người trong nhà đã về.

Bởi vì đôi dép lê anh để lộn xộn ở lối vào giờ đã được sắp xếp gọn gàng.

Tất cả tóc rơi trên mặt đất do Thiến Thiến chải đầu vào buổi sáng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Phong là bà Hoàng đã trở về, nhưng nghĩ lại mắt của bà Hoàng hình như không tốt như thế, mỗi lần tóc của Thiến Thiến rơi trên sàn nhà đều là anh trở vê dọn dẹp.

Vậy thì...

Chỉ có một khả năng.

Là Khương Y Thanh.

Rõ ràng sáng nay cô ấy mới rời đi mà nhỉ?

Lâm Phong đổi giày rồi nhẹ nhàng đi về phía phòng của Khương Y Thanh.

Quả nhiên, cánh cửa khép hờ. Từ góc nhìn của Lâm Phong, anh chỉ có thể nhìn thấy Khương Y Thanh đang ngủ trên giường, hình như cô đang nằm ở mép giường, trên người không có chăn, bây giờ đã là đầu thu, thời tiết bắt đầu dần dần trở lạnh.

Nếu là mùa hè, Lâm Phong nhất định sẽ không đi vào.

Nhưng lúc này anh sợ cô bị cảm lạnh nên bước nhẹ, đẩy cửa đi vào.

Khương Y Thanh quả nhiên ngủ thiếp đi.

Cô nằm nghiêng trên mép giường, đầu gối lên hai cánh tay.

Mái tóc đen như thác nước tản ra trên vai, che hơn phân nửa khuôn mặt của cô.

Giữa mái tóc đen, thoáng lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, môi đỏ mọng, sống mũi thẳng tắp, nhất là đôi mi dày kia, nhẹ nhàng run lên theo từng nhịp hô hấp của cô.

Giống như cánh bướm vỗ cánh muốn bay.

Trái tim của Lâm Phong bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng trêu chọc, khế đập lên.

Ánh mắt anh vội vàng dời đi, sau đó đi đến phòng Thiến Thiến, lấy chăn nhỏ của Thiến Thiến ra, rón rén đắp lên người Khương Y Thanh.

Nhưng không tới là Khương Y Thanh ngủ rất nông, khoảnh khắc Lâm Phong đắp chăn lên người cô, lông mi giống như cánh bướm khẽ run lên, sau đó mở ra.

Đôi mắt đen nhánh lấp lánh trong thoáng chốc thanh tỉnh.

Khương Y Thanh sửng sốt một lúc, sau đó đứng dậy, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Phong.

"Anh về rồi à?"

Khuôn mặt Khương Y Thanh hơi ửng hồng, cô xấu hổ nhìn nói.

Cô nghiêng đầu lặng lẽ nhìn vê phía chiếc giường, có một vệt nước kỳ lạ xuất hiện ở nơi cô vừa gối đầu. Đó là...

Nước miếng!

Cô thế nhưng chảy nước miếng khi ngủi

Vả lại còn bị Lâm Phong nhìn thấy!

Xấu hổ chết đi được!

Lúc này đây khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng lên, cô thậm chí không dám nhìn vào mắt Lâm Phong.
Bình Luận (0)
Comment