Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185: Tối Qua Dì Khương Mệt Lắm Rồi

Chương 185: Tối qua dì Khương mệt lắm rồi Chương 185: Tối qua dì Khương mệt lắm rồiChương 185: Tối qua dì Khương mệt lắm rồi

Sau đó con vịt cong đuôi lên, dùng sức rặn một hơi, một quả trứng trắng như tuyết to bằng nắm tay rơi xuống đất!

Đây là...

Đẻ trứng?

Kế tiếp Lâm Phong chưa kịp nhặt trứng lên thì ước chừng hơn mười con vịt bắt đầu đẻ trứng!

Những quả trứng vịt trắng như tuyết rơi xuống đất, vịt mẹ cất tiếng kêu vui tai.

Lâm Phong vui mừng khôn xiết!

Lúc trước anh cảm thấy nuôi một đàn vịt lớn như vậy là việc làm rất đau đầu và vô bổ.

Suy cho cùng nếu ăn thịt vịt cũng không có khả năng ngày nào cũng ăn!

Hiện giờ đàn vịt đẻ trứng, Lâm Phong vừa vặn muốn làm trứng vịt muối.

Anh lập tức bước qua hàng rào, nhặt mười sáu quả trứng vịt bỏ vào trong chậu.

Nhặt trứng vịt xong, Lâm Phong đặt trứng vịt trong bếp, sự xao động trong lòng vì Khương Y Thanh trước đó, cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Anh rửa tay, rồi lên giường đi ngủ.....

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hôm nay lần đầu tiên Thiến Thiến là người dậy sớm nhất.

Cô nhóc ngáp một cái, chân trần đi ra ngoài nhìn một hồi lâu cũng không thấy ai, sau đó xoay người chạy vào phòng Lâm Phong.

Cô bé gõ cửa, nhẹ giọng nói: 'Ba ba, ba ba dậy chưa? Thiến Thiến sắp đi học rồi!" Trong phòng Lâm Phong đang ngủ mơ mơ màng màng, tựa như nghe thấy giọng nói của Thiến Thiến nên anh giật mình tỉnh lại.

"Ba ba thức dậy rồi!"

Lâm Phong vội vàng đáp lại cô bé.

Sau đó anh tùy ý mặc quần áo vào, cơn buồn ngủ khắp người lúc này đều tiêu tan.

Anh cào cào mái tóc, soi gương kiểm tra thấy không có vấn đề gì, rồi mới vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Thiến Thiến vẫn còn đang mặc đồ ngủ, cô bé nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt đen như mực nhìn Lâm Phong, tò mò hỏi: "Tối qua ba ba ngủ có ngon không? Mắt ba có thâm quầng kìal"

Cô nhóc quan sát cẩn thận.

Tối hôm qua Lâm Phong đúng là ngủ quá muộn.

Thủ phạm tất nhiên là cô nàng Khương Y Thanh kia rồi!

Vị đầu sỏ kia hiện giờ vẫn chưa dậy, chắc là tối qua uống nhiều quá nên giờ đang ngủ rất say!

Thiến Thiến nghiêng người nhìn thoáng qua phòng Khương Y Thanh, thấy phòng Khương Y Thanh vẫn đóng chặt, lập tức hướng phòng cô ấy muốn chạy tới.

"Thiến Thiến đi xem dì Khương thế nào!"

Thiến Thiến nói xong liên chạy đi.

Lâm Phong vội vàng ngăn Thiến Thiến lại, kéo cô nhóc trở về.

"Suyt"

Lâm Phong ra hiệu im lặng với Thiến Thiến, sau đó thì thâm với cô bé: 'Dì Khương tối hôm qua mệt lắm rồi, hiện đang ngủ, chúng ta để dì ấy ngủ thêm một lúc nữa, bây giờ Thiến Thiến nhanh đi rửa mặt, sau đó ba ba dẫn Thiến Thiến đi mua đồ ăn sáng, được không?"

Lâm Thiến Thiến nghe vậy, tuy tiếc nuối không thể nhìn thấy Khương Y Thanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chuẩn bị đi rửa mặt.

Lúc này bà Hoàng cũng đã dậy.

Quả nhiên là quanh năm uống rượu vang đỏ dưỡng sinh, cho dù tối hôm qua uống nhiều rượu vang đỏ như vậy, nhưng bây giờ anh vẫn không cảm thấy say chút nào.

Bà Hoàng nhìn nhìn không thấy Khương Y Thanh đâu cả, bà tò mò hỏi: "Tiểu Khương chưa thức dậy à?”

Lâm Phong đang muốn nói chuyện, Lâm Thiến Thiến chạy thẳng tới chỗ bà Hoàng, sau đó chớp mắt, làm động tác ra hiệu im lặng với bà Hoàng "Suyt†".

"Ba ba nói tối qua dì Khương quá mệt, nên bây giờ còn đang ngủ! Ba bảo chúng ta đừng đánh thức dì ấy dậy!"

Bộ dáng nghiêm trang của Lâm Thiến Thiến làm bà Hoàng sửng sốt.

Quá, quá mệt mỏi?

Mấy lời nói kiểu này quả thực mang hàm nghĩa khác khiến người ta phải xấu hổ nhai

Bà Hoàng lập tức ngước nhìn Lâm Phong, vẻ mặt nghi ngờ.

Lâm Phong sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng xua tay, ho khan hai tiếng, nói với bà Hoàng: "Không phải, tối hôm qua Tiểu Thanh uống say, lăn qua lăn lại cả đêm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa thức dậy."

Lâm Phong vừa nói ra lời này liên dừng lại.

Kiểu nói thế này...

Cái gì mà lăn qua lăn lại cả đêm?

Kiểu nói này so với mấy lời nói của Thiến Thiến ý nghĩa còn phong phú hơn nữa ấy chứ?

Bà Hoàng lập tức vui mừng!

Bà nhìn Lâm Phong tỏ vẻ bà hiểu mà, con không cần nói thêm nữa.

Sau đó bà nói: "Bà dẫn Thiến Thiến đi rửa mặt, rửa mặt xong bà không ăn sáng ở nhà, con không cần làm phần của bài"

Bà Hoàng tỉnh thần phấn chấn nói ra mấy lời này, biểu tình như người từng trải.

Lâm Phong ngây ngẩn cả người, vẻ mặt của anh lúc này...

Có thể nói là đặc sắc nha.

Hôm nay anh thức dậy muộn, không thể làm bữa sáng ở nhà rồi.

Ngay sau đó Lâm Phong dẫn Thiến Thiến đến cửa hàng ăn sáng dưới chung cư để mua bữa sáng.

Lâm Thiến Thiến nhìn một lúc lâu, sau đó kiếng mũi chân lên, chỉ vào bánh bao hấp trên bảng đèn: "Ba ba, Thiến Thiến muốn ăn bánh bao nhỏ! Nó đó, nó đó!"

Đôi mắt của Lâm Thiến Thiến sáng lên!

Lâm Phong gật đầu, yêu cầu người phục vụ lấy một lồng bánh bao nhỏ, sau đó là một cốc sữa đậu nành.

"Cho tôi thêm hai cái bánh bao nhân thịt."

Lâm Phong tiếp tục nói.

Anh đối với bữa ăn sáng không có yêu cầu cao, có thể lấp đầy dạ dày là được!

Bây giờ ăn xong trong cửa hàng cũng không còn kịp rôi.

"Đi thôi! Hai cha con mình vừa đi vừa ăn!"

Sau khi trả tiên và lấy đồ ăn, Lâm Phong đưa lồng bánh bao nhỏ cho Thiến Thiến, sau đó nói: "Ăn từ từ thôi con, đừng để bị nghẹn, sữa đậu nành phải uống hết đấy, biết không?” Hai cha con vừa ăn vừa đi bộ đến trường mẫu giáo.

Lần này, Lâm Phong vì không muốn gặp Từ Mạn Lệ, nên đã dừng lại ở bên kia đường, anh nói với Lâm Thiến Thiến: "Thiến Thiến tự đi qua nha, ba ba đứng đây nhìn con, được không?”

Cô nhóc gật đầu, nhận lấy chiếc cặp sách nhỏ từ trong tay Lâm Phong, nói: " Ba ba, con vào lớp nha! Ba ba về nhà cẩn thận!"

"Đúng rồi!"

Lâm Thiến Thiến vừa mới đi được hai bước liền quay đầu lại, nghiêm túc nói với Lâm Phong: "Ba ba quay về nói với dì Khương, nói là Thiến Thiến rất rất thích dì ấy!"

Lâm Phong mỉm cười đáp lại.

Lúc này Thiến Thiến mới tung tăng đi về phía trường mẫu giáo Lam Thiên đối diện.

Lâm Phong tận mắt nhìn thấy Thiến Thiến được Từ Mạn Lệ dẫn vào bên trong trường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về nhà, anh mang về cho Khương Y Thanh một phần bữa sáng khác.

Về đến nhà, Khương Y Thanh quả nhiên đã tỉnh.

Lúc cửa thang máy mở ra, Khương Y Thanh ngồi trên sô pha theo bản năng nhìn Lâm Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt của Khương Y Thanh lập tức đỏ bừng!

Chuyện tối qua cô tuy không nhớ rõ, nhưng vẫn có chút ấn tượng!

"Chào, chào buổi sáng!"

Khương Y Thanh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Lâm Phong một cái. Nhưng cô phát hiện tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn vào mình.

Ánh mắt nóng như thiêu đốt ấy càng ngày càng khiến cô ngạt thởi

Hiện giờ trong đầu Lâm Phong đều tràn ngập dáng vẻ đáng yêu của Khương Y Thanh tối hôm qua.

Trước mặt mình cô ấy luôn lạnh lùng, thanh lịch, cho dù là lúc thẹn thùng cũng là kiểu ngượng ngùng gượng gạo.

Nhưng đêm qua Khương Y Thanh...
Bình Luận (0)
Comment