Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Trứng Vịt Muối

Chương 186: Trứng vịt muối Chương 186: Trứng vịt muốiChương 186: Trứng vịt muối

Nhưng đêm qua Khương Y Thanh... táo bạo và ấm áp, đáng yêu và quyến rũ.

Và hôm nay cô ấy hoàn toàn giống như một người khác.

Lâm Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó.

Dường như cũng là một báu vật đáng yêu, quyến rũ mình.

Trong căn phòng tối om, anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập dữ dội, cùng với tiếng dụ dỗ đáng yêu của cô.

Hai người, sao bỗng nhiên trùng hợp xuất hiện trong đầu mình?

Ý nghĩ này lập tức khiến Lâm Phong giật mình!

Anh vội hít một hơi thật sâu, đè nén suy nghĩ khó hiểu trong lòng, sau đó nhếch khóe môi, cười cười với Khương Y Thanh.

"Chào buổi sáng."

Anh đáp lại, đặt hoành thánh mua về lên bàn, sau đó nói với Khương Y Thanh: "Lại đây ăn sáng."

Khương Y Thanh hai má ủng hồng, ánh mắt dừng trên người Lâm Phong, nhưng khi anh nhìn lại thì cô vội vàng nhìn sang chỗ khác!

Lâm Phong úc đầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy hành động của Khương Y Thanh, anh không nhịn được bật cười!

"Anh, anh cười cái gì?"

Khương Y Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô cúi đầu đi về phía bàn ăn, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Phong nhìn cô, cười như không cười trả lời: 'Em đang nghĩ cái gì, thì anh cười cái đó." Khuôn mặt Khương Y Thanh càng đỏ bừng hơn!

Cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, đỏ mặt bắt đầu ăn sáng.

"Tối hôm qua..."

"Chuyện tối hôm qua anh không nhớ gì hết!"

Lâm Phong chợt nhớ tới, tối qua có một chiếc giày bị Khương Y Thanh đá xuống dưới đáy giường, bây giờ anh muốn nhắc cô ấy!

Nhưng không ngờ Khương Y Thanh đỏ mặt, vội vàng cắt ngang lời Lâm Phong, sau đó nhỏ giọng nói: "Tất cả em đều không nhới Ăn xong em phải trở về!"

Lâm Phong lúc này thật sự bị chọc cười!

Cô ấy chẳng phải là đang giấu đầu hở đuôi hay sao?

Khương Y Thanh chợt phản ứng kịp, gương mặt đỏ bừng lên, vội vàng ăn hết hoành thánh trong chén rồi chuẩn bị rời đi

Lâm Phong biết cô thẹn thùng lắm rồi, nên cũng không định giữ cô lại, chỉ nhìn chân cô một cái liền trêu chọc: "Thế nào, em định mang một chiếc giày đi về à?"

"A, A?"

Khương Y Thanh nhìn xuống đôi chân ngọc trắng như tuyết của mình, một chân đi giày cao gót, chân còn lại thì không mang gì cải

Động tác của Khương Y Thanh khựng lại, mặt đỏ bừng, vội vàng tìm giày khắp nơi

Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài, rôi nói: "Ngồi lại ăn đàng hoàng đi, uống hết ly sữa đậu nành này luôn!"

Anh vừa nói vừa ấn Khương Y Thanh về lại chỗ ngồi.

Thấy cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại không còn đi lung tung nữa, anh đứng dậy đi về phía phòng của Khương Y Thanh. Sau đó lấy giày của cô ấy dưới gầm giường ra.

Giày cao gót này trông rất đẹp, nho nhỏ, rất thanh lịch.

Khương Y Thanh đang uống sữa đậu nành! Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phong cầm giày cao gót của mình đi ra, mặt đỏ lên, ánh mắt né tránh không dám nhìn anh.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy Lâm Phong cầm giày của mình...

Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lại

"Em."

Lâm Phong đưa giày trong tay cho Khương Y Thanh, sau đó nói: "Từ giờ không được uống rượu."

Nói xong, anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung: 'Ít nhất, em không được uống rượu trước mặt người khác."

Nhớ tới dáng vẻ đêm qua của Khương Y Thanh, Lâm Phong càng cảm thấy cần phải dặn dò cô nàng.

Dáng vẻ kia chỉ có thể để mình xeml

Tuy Khương Y Thanh không hiểu vì sao Lâm Phong lại nói như vậy, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm qua.

Vì thế cô vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý.

"Vậy em đi về nha!"

Khương Y Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói với Lâm Phong.

Ngày hôm qua lúc mình từ trong nhà chạy ra cũng không nói một tiếng với ba Khương Thiên Lâu.

Tuy nói mình ở trong lòng Khương Thiên Lâu có lẽ không quan trọng bằng một nửa Khương Y Vân, nhưng dù thế nào cô vẫn nên nói một tiếng. "Ừm."

Lâm Phong vươn tay cười sờ sờ đầu Khương Y Thanh: "Đi đường cẩn thận, về đến nơi thì gọi điện cho anh."

huôn mặt của Khương Y Thanh lại đỏ bừng!

"Ừ, em, em biết rồi!"

Cô vội vàng đồng ý, sau đó Khương Y Thanh bước vào thang máy, cúi đầu và rời đi với khuôn mặt đỏ bừng.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại có mình Lâm Phong.

Anh đi vào bếp, lấy ra mười sáu quả trứng vịt mà anh nhặt được trong không gian ngày hôm qua.

Tối hôm qua không nhìn kỹ mấy quả trứng này, lần này nhìn kỹ dưới ánh sáng, anh chắc lưỡi chậc chậc, mấy đứa nhóc này khá lắm!

Lâm Phong phát hiện trứng vịt này soi dưới ánh sáng, chiếu ra màu sắc thế mà là màu xanh nhàn nhạt!

Hơn nữa màu sắc vô cùng xinh đẹp, nhìn dưới ánh sáng trong như pha lê, giống như có thể nhìn thấy chất lỏng nhàn nhạt bên trong.

Chỉ dựa vào kinh nghiệm, Lâm Phong đã biết, vịt nuôi trong không gian này trứng đẻ ra nhất định là trứng tốt!

Lâm Phong lập tức lấy ra sáu quả trứng, chuẩn bị giữ lại cho Thiến Thiến buổi tối hầm trứng ăn.

Tiếp theo anh bắt đầu chuẩn bị làm trứng vịt muối.

Có rất nhiêu cách để làm trứng vịt muối, Lâm Phong khi còn nhỏ đã theo mẹ làm trứng vịt muối, đó chính là ngâm trứng vịt trong nước muối.

Những địa phương lớn ở nông thôn, chỉ cần tìm một chỗ đặt một cái bình thủy tỉnh, rồi cho trực tiếp nước muối vào, sau đó cho trứng vịt vào ngâm là được. Nhưng ở đây, Thiến Thiến đã lớn rồi, thích chạy tới chạy lui quanh nhà, phương pháp này vẫn hơi nguy hiểm.

Trước đây Lâm Phong từng xem trên mạng cách ướp trứng vịt muối rất đơn giản.

Cách đơn giản đó chính là đem trứng vịt rửa sạch, sau đó phơi khô, cuối cùng lấy ra rượu trắng cao cấp, nhúng sơ qua rượu trắng, sau đó phủ một lớp muối lên.

Cuối cùng bọc nó trong màng bảo quản, cho vào ngăn mát tủ lạnh.

Nửa tháng sau là có thể ăn được.

Anh vẫn còn nửa chai rượu trắng, là chai lần trước chú hai tới uống không hết.

Lâm Phong đầu tiên rửa sạch từng quả trứng vịt, sau đó rót ra nửa chén rượu trắng, cuối cùng lấy ra một túi muối.

Những quả trứng vịt lớn màu trắng như tuyết nhúng qua rượu trắng, nhanh chóng phủ một lớp muối dày, cuối cùng bọc trong màng bọc thực phẩm.

Động tác của Lâm Phong rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát, mười quả trứng vịt đã được ướp xong.

Anh sắp xếp trứng vịt gọn gàng trong tủ lạnh, sau đó dọn dẹp phần còn lại.

Lâm Phong suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho chú Hai.

Điện thoại của Lâm Hữu Căn vang lên hai tiếng thì có tiếng trả lời.

"Alo! Là Tiểu Phong à?”"

Giọng nói của Lâm Hữu Căn có chút kích động, ông tăng cao giọng nói: "Chú đang tính gọi điện cho con nè!"

Lâm Phong khựng lại, sau đó lên tiếng hỏi: "Sao vậy chú? Có chuyện gì xảy ra à?" "Con đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt! Không phải chuyện xấu, là chuyện tốt!"

Lâm Hữu Căn sợ Lâm Phong lo lắng, lập tức vội vàng nói: "Chính là những hạt giống con gửi tới, chú, cô cả và bác cả con đều đem mấy hạt giống đó đi gieo trông! Kết quả là, con đoán xem thế nào? Chỉ mới hơn một tuần thôi, những hạt giống đó đã lớn cao hơn một người! Ha ha, tất cả người trong thôn đều choáng váng!"
Bình Luận (0)
Comment