Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188: Đi Trường Học Tìm Lâm Dao

Chương 188: Đi trường học tìm Lâm Dao Chương 188: Đi trường học tìm Lâm DaoChương 188: Đi trường học tìm Lâm Dao

Buổi trưa Lâm Phong ăn đại chút đồ, buổi chiều liên lái như bay về phía học viện ngoại ngữ Thượng Hải.

Học viện ngoại ngữ Thượng Hải rất lớn, cổng thôi đã có tới 3 cái.

Lâm Phong không biết đường khác, vì vậy anh vẫn đỗ xe ở cửa chính theo địa điểm lần trước anh đến, dừng xe ở cổng chính.

Tiếp theo, Lâm Phong lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Dao.

Mà phản hồi từ bên kia quả nhiên giống như lời chú hai nói, tắt máy.

Anh tắt đi smartphone, rồi sau đó không do dự nữa, đi thẳng vào trong trường học.

Đầu tiên anh ở trong lịch học siêu cấp tra xét lịch học hôm nay của ban ngoại ngữ lớp 1, rồi sau đó tìm được giáo học lâu lầu một, phòng học lớn 409, lớp 1 học ở chỗ này.

Lâm Phong từ ngoài cửa thò đầu vào trong quan sát tỉ mỉ một vòng, phát hiện Lâm Dao quả nhiên không có trong lớp.

Chắc lúc này hẳn đang trốn tránh ở một nơi nào đó, dù sao phải trốn nợi

Lúc này Lâm Phong cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể đứng ở cửa phòng học chờ đợi.

Mười mấy phút sau, học sinh lớp 1 cuối cùng tan lớp.

Đoàn người đi ào ra bên ngoài, Lâm Phong đứng ở bên ngoài, nhíu mày, cao giọng hỏi: "Xin hỏi các bạn có ai là bạn cùng phòng của Lâm Dao không? Tôi tìm cô ấy có việc! Phiên phức có người biết Lâm Dao bây giờ đang ở chỗ sao?"

Nhưng đoàn người liên tục đi ra ngoài, lại không có người trả lời câu hỏi của Lâm Phong. Không thể nào!

Lâm Phong nhíu mày, suy sụp.

Trong số những người này chắc chắn có bạn cùng phòng của Lâm Dao, hơn nữa giọng của mình không tính là nhỏ, sao lại không có ai trả lời mình chứ?

Lâm Phong lần nữa hỏi lại, rồi sau đó tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt của những người này.

Tầm mắt của anh bỗng nhiên rơi vào trên người ba nữ sinh đi cùng nhau, ánh mắt trốn tránh!

Các cô nhất định biết điều gì đó!

Suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, Lâm Phong vội vã bước đến, trực tiếp ngăn cản ba người đang muốn rời đi!

"Anh... anh làm gì vậy? ! Chúng tôi không phải bạn cùng phòng của Lâm Dao, cũng không biết Lâm Dao!"

Nữ sinh có chiều cao tốt vội vã nói, sắc mặt trắng bệch!

Nhưng sau khi nói ra lời này, Lâm Phong thầm biết mình đã tìm đúng người!

Cùng trong một lớp học, nếu như ngươi nói ngươi không phải bạn cùng phòng của Lâm Dao, Lâm Phong còn tin tưởng, thế nhưng ngươi muốn nói ngươi không biết Lâm Dao...

Lời này cũng quá giả dối.

Lâm Phong chăm chú nhìn ba nữ sinh nói: "Em gái à, anh không phải người xấu, anh tên là Lâm Phong, là anh họ của Lâm Dao, smartphone của em ấy vẫn tắt máy, không ít người gọi điện thoại tìm chú hai anh, cũng chính là ba ba của em ấy đòi nợ, ba ba của em ấy cực kỳ lo lắng, lúc này mới nhờ anh tới tìm em ấy! Nếu như các em biết Lâm Dao ở đâu, có thể cảm phiền nói cho anh biết được không?"

Lâm Phong nhìn dáng vẻ sửng sốt của ba người, dường như có chút dao động, lập tức nói tiếp: "Nếu như các em thực sự không tin, cứ giúp anh liên lạc một chút, tự anh nói với em ấy!"

Cô gái chân dài nghi ngờ quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới, dường như đang phán đoán độ tin cậy trong lời nói của anh.

Một lát sau, em gái thấp hơn dường như không nhịn được, nhíu mày, nói với Lâm Phong: "Nếu anh thật sự là anh họ của Lâm Dao, vậy thì cùng chúng em tới chỗ này!"

Nói không để ý vóc dáng cao nữ sinh phản đối, trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Phong đuổi theo sát.

Bốn người đi tới bãi cỏ bên ngoài toà nhà dạy học.

Em gái chân dài nói với em gái chân ngắn: "Tiểu Nhã, cậu như vậy không được nha, lỡ như anh ta là kẻ lừa đảo, cùng phe với lũ người đó thì sao?"

Tiểu Nhã ném cặp sách trong tay xuống đất, cả giận nói: "Đại tỷ, hiện tại đã là thời điểm nào rồi, chúng ta có thể trốn đến bao giờ? Nếu không phải là Lâm Dao, chúng ta cũng sẽ không mỗi ngày giống như chuột chạy qua đường! Chuyện này nói cho cùng không hề có chút quan hệ nào với chúng ta! Tại sao chúng ta phải sợ? lb

Tiểu Nhã nói xong, nữ sinh vẫn trầm mặc trứ không nói lời nào cũng lạnh nhạt mở miệng.

"Tớ tán thành Tiểu Nhã, trước không nói chuyện này không hề liên quan với chúng ta, chúng ta đều là người bị hại, hơn nữa, trốn tránh cũng không phải biện pháp, nếu như hai ngày này còn không giải quyết được, tớ đề nghị trực tiếp nói cho phụ đạo viên."

Lời này vừa nói ra, ba người đồng loạt trâm mặc.

Lúc này Lâm Phong đứng ở một bên thật sự rất lo, lập tức nhìn ba người đều im lặng, thế là đi lại gần, nói với ba người: "Thế nào, thương lượng xong chưa? Có thể nói cho anh biết Lâm Dao ở đâu hay không? Thực sự rất gấp! Lỡ như em ấy làm chuyện điên rồ thì xong rồi!"

Lâm Dao là con gái duy nhất của chú hail

Là hy vọng duy nhất của chú hail

Tiểu Nhã đứng ra, nghiêm túc quân sát Lâm Phong, rồi sau đó nói: "Anh nói anh tên là Lâm Phong, là anh họ của Lâm Dao, thế thì em hỏi anh, tuổi của Lâm Dao, tên của ba cô ấy địa chỉ, gia đình cái gì anh cũng biết sao?"

Lâm Phong nghe vậy nhất thời có chút dở khóc dở cười!

Giờ anh coi như hiểu, tại sao ba người luôn phòng bị mình như vậy!

Chắc trước đó không ít người đòi nợ đều nói như thế, ngăn chặn ba người muốn tìm Lâm Daol!

Anh nhanh chóng trả lời hết câu hỏi mà ba người hỏi, rồi sau đó mới nói: "Như vậy là đủ rồi chứ!? Có thể nói cho anh biết Lâm Dao ở đâu hay không? Đến cùng phát phát sinh chuyện gì?”

Nghe Lâm Phong trả lời đúng toàn câu hỏi, lập tức ba người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm!

Xem ra anh thật là anh họ của Lâm Daol

Chuyện này người nhà biết thì dễ giải quyết rồi!

Tiểu Nhã lập tức kể lại đầu đuôi sự việc.

Trên thực tế chuyện này rất đơn giản, giống như tin tức thông báo trên tỉ vi.

Lâm Dao lần đầu tiên từ nông thôn đi tới thành phố lớn, nhất là nơi cực kỳ cởi mở với thế giới bên ngoài như Thượng Hải.

Những cửa hàng xa xỉ cực kỳ thu hút gái mới lớn.

Cô gái mới lớn nhìn thấy đủ loại đủ dạng mê hoặc, không thể kìm chế ham muốn. Nhìn thấy túi xách hàng hiệu nổi tiếng, nàng cũng muốn có một cái.

Nhìn thấy đủ loại đồ trang điểm đắt tiền cây son rẻ tiền trên tay bỗng dưng mất thơm.

Chớ đừng nhắc tới đủ loại áo quân, váy đầm xinh đẹp.

Nhưng trong nhà của chú hai thật sự là không có tiền.

Lâm Dao cũng biết.

Nàng vừa không muốn để cho chú hai thấy mình trở nên xấu xa, lại chịu đựng không được mê hoặc, thế là nàng đi lên con đường đi bốc họ.

Ngay từ đầu chỉ đơn giản muốn mua một cây son môi, 300 tệ.

Đối với người khác thì đích thật là không mắc, thế nhưng đối với Lâm Dao mà nói, đây chính là nửa tháng sinh hoạt phí!

Nàng giày vò chính mình nửa tháng, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

Nàng đã vay 2. 000 nhân dân tệ bằng thẻ sinh viên của mình và mua thỏi son đó.

Rồi sau khi mua son môi, trong tay còn có tiền dư, nàng khẽ cắn môi, lại mua kem nền dạng lỏng và nhiều thứ khác.

Ngay từ đầu Lâm Dao nghĩ rất hay ho.

Nàng quyết định mỗi tháng trả lãi mấy trăm tệ, chỉ cần tiết kiệm một chút là trả được.

2000 tệ suy cho cùng không phải một con số khổng lô, mình vẫn có thể trả được.

Chính vì ôm cái ý nghĩ này, nàng đánh giá cao năng lực tự kìm chế của mình, bắt đầu không tiết chế tiêu phí.

Cuối cùng hoàn toàn chính là lấy vay nuôi vay, dẫn đến cuối cùng vỡ nợ. "Thẻ sim ban đầu của cậu ấy đã hoàn toàn không thể dùng, đều là chủ nợ gọi tới, hiện tại cô ấy đang dùng thẻ sim khác!"
Bình Luận (0)
Comment