Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201: Đều Là Người Quen Cả

Chương 201: Đều là người quen cả Chương 201: Đều là người quen cảChương 201: Đều là người quen cả

"Đúng vậy, ngay từ đầu trông mỗi chanh leo cũng được mà không phải sao? Không biết hạt giống này cậu mua từ đâu, mà quả nào quả nấy đều to như quả trứng ngỗng. Nếu như thôn chúng ta trồng loại chanh leo này, chẳng phải cả thôn cùng phất sao!"

"Thật là đáng tiếc! Dù sao đám dưa hấu, nho, còn cả đu đủ này cũng đều đang phát triển tốt!"

"Trồng tốt thì sao chứ, không bán được giá thì cũng vô dụng!"

Mọi người mồm năm miệng mười cãi nhau ùm tỏi.

Lâm Phong không ừ hử trả lời một câu.

Nông thôn chính là như vậy.

Thành thật chất phác đấy, nhưng cái tật đỏ mắt ghen tị cũng chẳng vừa.

Anh coi như không nghe thấy là xong.

Những nhân viên thu mua hoa quả cũng nghe được lời Lâm Phong.

"Hóa ra chanh leo này là của anh à?"

Mấy hôm trước tới, bọn họ đã thấy qua đám chanh leo này.

Nhắc tới cũng lạ, lúc ấy mấy trái chanh leo này mới to bằng quả trứng gà thôi, mà mới bằng đi vài ngày không gặp, chưa gì đã to đùng bát vại như trứng ngỗng thế này!

Đã thế vẫn còn chưa tới thời gian thu hoạch, đoán chừng còn phải đợi thêm mấy ngày nữal

Loại chanh leo này, người nào mà biết thì chỉ cần liếc qua thôi cũng biết đây chắc chắn là cực phẩm trong chanh leo.

Trái cây phổ thông nhiều không kể xiết, chứ trái cây cao cấp như này từ trước đến nay lúc nào cũng trong tình trạng khan hiếm.

Không phải nói gì chứ, bọn họ đã sớm nhìn chằm chằm vào vườn chanh leo này từ lâu rồi, thế nhưng hỏi qua mấy lần đều nói chủ vườn chanh leo này đang ở Thượng Hải chưa có về.

Càng khiến cho bọn họ ngày càng hiếu kỳ.

Người đang sinh hoạt tại thành phố Thượng Hải, sao còn trồng chanh leo?

Đã thế, còn là giống tốt như vậy?

"Đúng, vườn chanh leo này là của tôi, tôi ủy thác cho đại bá, nhị thúc và tiểu cô chăm sóc, bọn họ đã nói với tôi chuyện mọi người muốn thu mua chanh leo, vì vậy tôi trở vê một chuyến xem như thế nào."

Lâm Phong cười đáp.

Nhân viên thu mua hoa quả liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra được Lâm Phong không phải nai vàng ngơ ngác hay bò đeo nơ gì, dù muốn ép giá tiền xuống thì cũng không thể ép xuống như với những người khác.

Hơn nữa, một khi ép giá xuống, hiển nhiên không thể để một nhà thu hết được.

May mắn thay, trước khi tới đây, bọn họ đã thỏa thuận thương lượng trước với nhau rồi.

Tuyệt đối không thể ra giá cao!

Tại thời điểm này, cũng chỉ có thể dựa vào chịu đựng!

Ai cúi đầu trước, thì người đó thual

"Chanh leo của cậu to và đẹp quá, có thể bán được giá hơn chanh leo bình thường.'

Một người thu mua trái cây tựa hồ như lơ đãng nói: "Nhưng tôi cũng phải nói trước cho cậu biết, giá đó cũng không cao hơn được là bao đâu!"

"Đúng vậy, hiện tại trên thị trường đều là giá cả này, chúng tôi cũng chẳng lừa cậu làm gì, không tin cậu có thể ra ngoài mà hỏi thăm, trái cây năm nay nhìn chung đều thế này, khó bán lắm!"

Một người tranh thủ bồi thêm một câu vào.

Cứ anh một câu tôi một câu, tranh nhau nói chuyện.

Lâm Phong nghe xong cau mày.

Hiện tại xem như anh đã rõ ràng, những người này đoán chừng là muốn liên thủ với nhau để ép giá xuống đây mài

"Vậy mọi người định trả bao nhiêu?"

Lâm Phong đánh gãy màn kẻ xướng người họa của bọn họ, trực tiếp mở miệng hỏi.

Đám người nghe xong, lúc này mới cười ha ha nói.

"Chanh leo bình thường ba tệ một cân, chanh leo của cậu to, đẹp thế này, chắc chắn sẽ được giá hơn!"

Một người cười nói,Vậy bảy tệ một cân đi, đây là giá cao nhất mà Bạch Quả Viên chúng tôi có thể đưa ral"

"Thiên Thiên Quả Viên chúng tôi cũng thết Bảy tệ một cân!"

"Tiên Phong Quả Viên chúng tôi cũng thết"

Nghe tên của từng Quả Viên bọn họ vừa nói ra, Lâm Phong nhất thời sửng sốt.

Bạch Quả Viên?

Thiên Thiên Quả Viên?

Tiên Phong Quả Viên?

Còn một số cái tên khác, đều rất thuộc...

Sắc mặt Lâm Phong trong chớp mắt trở nên vô cùng đặc sắc.

Anh ho khan một tiếng. Đánh gãy bọn họ.

Hắng giọng nói: "Các người có chắc chắn là bản thân đến từ Bạch Quả Viên, Thiên Thiên Quả Viên, Tiên Phong Quả Viên, ... không?”

Câu hỏi này của Lâm Phong rất kỳ quái.

Mấy người nhao nhao ngừng lại, tò mò nhìn Lâm Phong, gật đầu nói: "Đúng, sao vậy?"

Hiện những thương hiệu lớn thu mua trái cây trong nước không phải là những thương hiệu này của bọn họ sao?

Vườn trái cây thông thường đều được tính là vườn trái cây địa phương, nhiều nhà đầu tư bán lẻ có thể cung cấp trái cây hàng ngày cho bọn họ.

Cũng chỉ có những thương hiệu lớn như bọn họ, mới có thể thu mua chanh leo với số lượng lớn như vậy.

Tóm lại, muốn bán chanh leo với giá tốt, trừ bọn họ ra, thật sự không ai có thể trả cao hơn được.

Lâm Phong quả thực có chút dở khóc dở cười!

Muốn bàn giá cả với đám người thu mua này cũng không thể nói rõ ràng được.

Dù sao, hiện tại có muốn chứng minh trái cây của mình tốt ra sao cũng là điều không thực tế.

Điều anh muốn lúc này, chính là để bọn họ tự điêu chỉnh với nhau.

Nghe đám người thu mua trái cây nói vậy xong, nhiều người bắt đầu cười ha ha, ồn ào.

"Ai nha, Lâm Phong, chanh leo nhà cậu tốt hơn của bọn tôi nhiều quá! Tận bảy tệ một cân! Trong siêu thị còn không bán được giá này! Tốt lắm rồi đấy!"

"Đúng thế! Cậu suy nghĩ tới chúng tôi chút đi, so với ba tệ một cân, quả thực đã là một trời một vực! Nên thấy thỏa mãn đi!" "Thời buổi này, kiếm tiên khó khăn lắm! Cậu cũng nên học hỏi chút đi, được lời rồi thì bán ngay đi! Bảy tệ một cân tính ra cũng không ít đâu đây!"

Rất nhiều người xì xào, bàn ra tán vào.

Con người thật sự rất kỳ quái.

Đa phần đều là thế này, ghen ăn tức ở không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình.

Hiện tại, của bọn họ đều được thu mua với giá ba tệ một cân, trong khi của Lâm Phong lại có thể bán với giá bảy tệ!

Mãu chốt ở chỗ, cứ coi là như vậy đi, Lâm Phong hết lần này tới lần khác tỏ vẻ không hài lòng, xem ra còn muốn cố tình tăng giá lên nữa đây!

Mặc dù bọn họ không thể đưa ra quyết định lớn gì, thế nhưng mấy chuyện như hóng hớt, gây ồn ào, bọn họ có thể đảm đương được!

Còn ước gì giá của đối phương tương tự như bọn họ mới khen hay đây!

Xung quanh hò hét âm ï.

Lâm Phong mặc dù biết trong đầu bọn họ nghĩ gì, nhưng giờ khắc này sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi.

Đại bá, nhị thúc thấy Lâm Phong như vậy, là biết anh đang tức giận.

Vội vàng nói: 'Này này này! Mấy cái người này nữa, nói năng linh tinh gì vậy! Có bán giá này hay không thì cũng liên quan gì đến mấy người, bớt nói đi vài câu có được không? Trong nhà còn chưa đủ bận hay gì?!"

Thấy đại bá và nhị thúc trâm mặt, đám người lúc này mới đồng loạt ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chuẩn bị ở một bên hóng chuyện!

Bọn họ ngược lại muốn xem coi, chanh leo của Lâm Phong, có thể bán được tới giá là bao nhiêu!

Nếu thật sự có bản lĩnh, chẳng lẽ cậu ta định để chanh leo này chín rục thối nẫu rơi xuống mặt đất chắc?

Lâm Phong lấy điện thoại di động ra, mở Wechat lên, tìm số của Tạ Triệu Khôn.

Anh gọi video.

Điện thoại vang lên hai hồi, Tạ Triệu Khôn bên kia nhanh chóng bắt máy!

"Alo! Ông chủ Lâm, sao hôm nay bỗng nhiên lại gọi điện cho tôi vậy? Có phải là có trái cây tốt gì muốn bán cho tôi không?"

Từ lần mua nho, kiếm được một bút lời kia, Lâm Phong đã trở thành cái tên vô cùng nhạy cảm đối với Bạch Quả Viên!

Bởi vì trái cây của Phong Thiến Quả viên đồng nghĩa với trái cây ngonl

Trái cây này ở trong nước còn có thể bán được giá cao, chớ nói chỉ là ở nước ngoài!

Lần trước bất lợi ở chỗ nguồn cung không nhiều, bằng không đã trực tiếp vận chuyển sang nước ngoài, mở ra một làn sóng nổi tiếng, để nâng giá trị của Bạch Quả Viên lên một tâm cao mới, tuyệt đối không phải là vấn đề!

Lúc này Lâm Phong gọi điện thoại lại đây, nhất thời khiến Tạ Triệu Khôn kích động!
Bình Luận (0)
Comment