Chương 205: Đường núi đáng sợ
Chương 205: Đường núi đáng sợChương 205: Đường núi đáng sợ
Quan trọng nhất là không quen thuộc với đường sá, gặp phải kiểu thời tiết thế này là không dám ra khỏi cửa, đi đường cũng không dám nốt!
Thường thì khúc cua phía trước bị che khuất trong sương mù.
Nếu lỡ như thắng không kịp thì chỉ có nước lăn thẳng xuống vực!
Đây là lưng chừng núi!
Một trăm ngàn ngọn núi lớn ở Tây Nam, dù là lưng chừng núi thì cũng chính là vựa sâu thăm thẳm!
Thật đáng sợ nha!
Hiện giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Y Thanh cũng trắng bệch, ánh mắt từ đầu đến cuối không dám nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy rằng cô có thể bỏ qua thói quen sinh hoạt gì gì đó, nhưng hiện tại cô thật sự không dám nhìn cảnh tượng trước mắt!
Hơn nữa con đường núi này còn quanh co khúc khuỷu, đi xuống đường núi tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, có đôi khi thậm chí xe chạy xuyên qua khe hở trong đỉnh núi!
Tối qua lúc tới đây cô không có cảm giác gì nhiều, vì dù sao cũng là ban đêm, cô chỉ biết xe chạy trên con đường ngoäằn ngoèo tối om, cô lại vừa vặn ngồi ở vị trí trong cùng, xe chạy sát vách núi, cô thật sự không biết tình hình đường sá rốt cuộc là như thế nào.
Bây giờ là ban ngày, lại gặp phải kiểu thời tiết sương mù này.
Thành thật mà nói, nếu không nhìn ra ngoài cửa sổ, kiểu như nếu thò đầu ra nhìn quá nhiều vào nó thì sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, thì có thể nói phong cảnh nơi này đẹp không sao tả xiết! Nhưng cô thực sự rất sợ độ cao!
So với Khương Y Thanh đang căng thẳng và lo sợ thì Lâm Thiến Thiến cực kỳ vui vẻ, vui đến cả quên trời đất luôn!
Cô bé ước gì mình có thể đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ vào màn sương ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: "Ba ba! Ba nhìn kìa! Đám mây này trông giống một chú cún con quái"
"Ba ba nhìn đẳng kia! Đám mây trắng đó đẹp quá! Còn có cả cầu vồng nữa!"
"Ba ba, ba ba! Nhanh lấy điện thoại chụp ảnh đi ba, Thiến Thiến về muốn vẽ lại!"
Giọng nói ngạc nhiên không ngừng của cô nhóc vang lên.
Cả nhóm người phía sau cười rộ lên!
Nói chung đoạn đường ngồi trên xe rất nhàm chán, giờ có thêm một đứa trẻ, khiến tâm trạng của mọi người vui hẳn lên!
Nhóm người xúm nhau bắt đầu trêu chọc Thiến Thiến.
Thiến Thiến cũng rất ngoan ngoãn, có vẻ như chỉ cần những người này không trêu chọc Khương Y Thanh, cô nhóc vừa vui vẻ ngắm nhìn những đám mây, vừa trả lời những câu hỏi của bọn họ.
Xe chạy lắc qua lắc lại, thậm chí có mấy lần vượt qua vài cửa khẩu cực nguy hiểm với tốc độ rất nhanh.
Những người trong xe đều là thôn dân bản địa của thôn Lý Trại.
Từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở đây, mỗi lần cần mua vài vật tư cỡ lớn, đều đi qua những con đường núi quanh co uốn lượn này đến thị trấn.
Họ đã quen với những con đường này từ lâu!
Chưa kể đến những tài xế lái xe này!
Họ đều là những tài xế lão luyện có mấy chục năm kinh nghiệm cầm lái, những khúc cua này, họ biết nên đạp ga thế nào, nên kiểm soát xe như ra sao. Tất cả mọi thứ họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhìn thì có vẻ như nguy hiểm nhưng thật sự rất an toàn.
Những người này trong lòng đều hiểu rõ!
Lâm Phong tuy cảm thấy hơi không quen, nhưng anh vẫn có thể tiếp nhận được.
Anh thấy Thiến Thiến hình như muốn cởi dây an toàn đứng lên, anh vội vàng nói: "Thiến Thiến, không được, nguy hiểm lắm!"
Lâm Thiến Thiến sau đó mới ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình, chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lâm Phong lấy lại bình tĩnh, chợt phát hiện ra, hình như nãy giờ Khương Y Thanh vẫn luôn cúi đầu, không nói gì cả?
Lúc nãy anh còn tưởng rằng Khương Y Thanh đang thẹn thùng, nhưng bây giờ anh chợt nhận ra, cho dù mình có ngại ngùng, cũng không đến mức đến giờ không nói gì?
Lâm Phong nhíu mày, đi về phía trước hai bước, dừng lại trước mặt Khương Y Thanh, khẽ gọi: "Tiểu Thanh?"
Anh lên tiếng gọi thì thấy Khương Y Thanh cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn mình.
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Khương Y Thanh, Lâm Phong lập tức hoảng sợi
Vẻ mặt của Khương Y Thanh hiện giờ, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi, mái tóc dài cũng ướt đẫm!
"Em sao vậy?”
Lâm Phong giật mình, vội vàng đưa tay sờ sờ cái trán của Khương Y Thanh.
Anh cho rằng Khương Y Thanh bị bệnh, nhưng khi chạm vào lại cảm thấy lạnh, rõ ràng không phải bệnh.
Đó là... Lâm Phong nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Khương Y Thanh khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh liền hiểu ral
Cô ấy là đang hoảng sợi
Anh cảm thấy vừa buồn cười vừa thấy đau lòng!
Thế là anh vội nói với tài xế: "Anh Uông, bạn gái em sợ là bị say xe, anh có thể chạy chậm một chút được không?" Nói xong anh đưa một điếu thuốc qua.
Tài xế vui vẻ nhận lấy!
"Ôi trời! Sao không nói sớm! Tôi còn tưởng cô gái mạnh mẽ như thế, nào sợ mấy chuyện này!"
Anh Uông có thể coi là tài xế lão luyện của con đường này, vào mùa cao điểm anh ta đưa đón không biết bao nhiêu du khách!
Bây giờ nhìn thấy Khương Y Thanh, anh ta còn tưởng rằng đã tới vài lần, nếu không sao ngồi ở hàng ghế trên mà không nói lời nào cơ chứ?
Từ lúc tự lái xe cho đến nay, anh ta chưa từng thấy cô gái nào không hoảng sợ hết!
Anh điều khiển chiếc cho tốc độ bắt đầu chậm lại.
Một người dì ngồi phía bên chỗ ngồi hướng vách đá cũng mỉm cười, ra hiệu Khương Y Thanh ngồi vào chỗ của mình.
"Tiểu Phong à, mau dẫn bạn gái cậu ngồi đây đi! Dì chăm sóc Thiến Thiến cho, không sao đâu!"
Lâm Thiến Thiến bấy giờ cũng nhìn thấy tái nhợt của Khương Y Thanh, cô bé đau lòng nói: "Ba ba, ba mau đưa mẹ Khương sang ngồi bên kia đi, chăm sóc mẹ thật tốt nha, Thiến Thiến ngồi cùng với bà đây rồi, không sao đâu!"
Vẻ mặt cô nhóc thề thốt nói.
Thấy dì kia lại gật đầu với mình, Lâm Phong dặn dò Thiến Thiến phải nghe lời, rồi anh mới kéo Khương Y Thanh ngồi vào vị trí bên kia.
Chỉ còn hai ghế trống.
Lúc đỡ Khương Y Thanh đứng lên, Lâm Phong chợt nhận ra cô nàng này chắc là sợ hãi lắm rồi đây.
Toàn thân cô mềm nhữn trực tiếp xụi lơ trên người anh, hai bàn tay nhỏ cũng lạnh lẽo đến không ngờ.
Anh đỡ Khương Y Thanh đi đến chỗ trong cùng ngồi xuống, thắt dây an toàn cho cô rồi tự mình ngồi xuống, sau khi thắt dây an toàn xong, Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm!
"Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Phong nghiêng đầu nhìn Khương Y Thanh, lo lắng hỏi.
Cô cẩn thận nghiêng đầu nhìn, phát hiện chỗ ngồi không còn là vách núi, hơn nữa Lâm Phong cũng ngồi bên cạnh chăm sóc mình, trái tim trong nháy mắt được lấp đầy.
Cảm giác sợ hãi bỗng tiêu tan đi rất nhiềul
Cô thoáng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Phong đang lo lắng cho mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Em đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh."
Nói là nói như vậy, nhưng Khương Y Thanh vẫn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ bên kia.
Con người luôn luôn là loài động vật rất kỳ lạ.
Rõ ràng biết sợ hãi, nhưng vẫn không kiêm chế được muốn nhìn xem thế nào.
Chỉ nhìn thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới khôi phục không ít, liền trắng bệch lại ngay.
Lâm Phong thật sự thật hết cách với cô mà, anh dứt khoát vươn tay, ôm Khương Y Thanh vào trong ngực mình! Áp khuôn mặt nhỏ của cô vào ngực mình, như vậy tầm mắt của cô ấy luôn luôn hướng vào anhl
Sau đó Lâm Phong mới mỉm cười hỏi: "Như vậy có thấy thoải mái hơn chút nào không?”