Chương 204: Lâm Phong hôm nay rất kỳ lạ
Chương 204: Lâm Phong hôm nay rất kỳ lạChương 204: Lâm Phong hôm nay rất kỳ lạ
"Hôn em."
Lâm Phong bỗng nhiên mỉm cười lên tiếng.
Sau đó anh nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Khương Y Thanh.
Chỉ chạm nhẹ rồi rời ra.
Lúc này không vì cái gì khác, anh chỉ là không cách nào kiềm nén được sự thôi thúc trong lòng mình, nó không liên quan gì đến ham muốn thuần túy.
Ngược lại đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến Lâm Phong chợt muốn hôn cô mà thôi.
Khoảnh khắc anh buông Khương Y Thanh ra, Lâm Thiến Thiến cũng vừa thả con bướm ra khỏi lọ của cô bé.
Con bướm đuôi màu đen vỗ vỗ cánh, vui vẻ bay lên bầu trời.
Lâm Thiến Thiến hiện giờ cực kỳ vui vẻ!
"Ba bat Ba ba nhìn kìa! Bươm bướm đi tìm mẹ rồi!"
Cô bé vui vẻ đứng bên cạnh Lâm Phong, vẫy vẫy tay với con bướm, chớp chớp đôi mắt đen như quả nho: "Tạm biệt nha bươm bướm! Bọn mi đi tìm mẹ đi, Thiến Thiến cũng có mẹ rồi!"
Cô nhóc nói xong thì đưa tay ra, nắm lấy tay Khương Y Thanh, cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Lâm Thiến Thiến vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy raI
Một tay cô bé kéo tay Khương Y Thanh, một tay kéo Lâm Phong, tung tăng chạy ra ngoài.
Thần thái Lâm Phong rất tự nhiên, sau khi xúc động trôi qua, trong lòng cảm thấy thoải mái, anh hồn nhiên không phát hiện mình vừa mới trêu chọc người nào đói
Ngược lại là Khương Y Thanh, bỗng nhiên bị Lâm Phong hôn, mặt cổ đỏ bừng như sắp chảy máu!
Rồi lại nghe thấy Thiến Thiến nói là đã tìm được người làm mẹ cho cô bé rồi.
Thế chẳng phải là đang nói về mình hay saol
"Mẹ Khương!"
Thiến Thiến vui mừng sửa miệng gọi, sau đó ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn Khương Y Thanh: 'Lát nữa chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon nha! Được không ạ?”
Khương Y Thanh gật gật đầu, đầu cúi xuống không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Lâm Phong.
Đành thôi vậy.
Dù sao mình cũng không có ý định rời khỏi Lâm Phong không phải sao?
Khương Y Thanh sau khi đã hiểu rõ tất cả thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Một nhóm ba người đi về phía thôn.
Hiện bọn muốn lên thị trấn thì phải ra đầu thôn đón xe buýt!
Đến thị trấn còn phải ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ nữa.
Đây là trong tình huống là đường làng trong thôn đã được sửa chữa, nếu không sẽ mất thêm nhiều thời gian.
Lâm Phong đã lâu không trở về, trước khi trở về chuyến này, anh vừa là thuê đất, vừa là trả lương cho bác cả, chú hai và cô nhỏ, cộng thêm lúc trước có bán chanh dây giá cao!
Loạt hành động này đủ khiến dân tình bất ngờ và tò mò!
Hiện tại mọi người trong những căn hộ ở hai bên đường, nhìn thấy Lâm Phong dẫn Khương Y Thanh ra ngoài, mọi người đều tò mò đứng ở cửa nhìn. "Ôi! Tiểu Phong đã về rồi đấy à?! Đây là vợ cậu phải không? Đẹp quá trời luôn!"
"Ha ha, thím Trương đừng nói như vậy, bọn cháu vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa uống rượu mừng thím ơi! Thím nhìn đi, con gái nhà người ta thẹn thùng kìa!"
"Ái chà, Lâm Phong à, ngày mai cháu cũng mau mau gieo trồng trên đất nhà bọn thím đi! Chỉ cần trả lương cho bọn thím là được, bọn thím không cần lương cao, có thể kiếm sống qua ngày trong thôn là được! Mảnh đất này thật sự không trông trọt được nữa, dẫu có lòng nhưng không có sức, ngày ngày phải lo mùa màng thất bát, còn không bằng làm công ăn lương, chẳng phải thoải mái hơn sao!"
Có người bỗng nhiên khơi ra vấn đề này, lập tức có nhiều người nhao nhao ra phụ họa.
Lâm Phong vừa đi vừa nghe, ánh mắt mang theo ý cười, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận.
"Hôm nay cháu còn có việc, cháu phải đi lên thị trấn cái đã, chuyện cụ thể thế nào đợi cháu về bàn bạc kỹ với bên nhóm chú hai, được không?"
Lâm Phong mỉm cười nói.
Mà sau khi Lâm Phong nói xong, mấy cô, dì, chú, thím trong thôn đầu nhao nhao đồng ý.
Thực ra thì loại thôn nhỏ thế này luôn là như vậy.
Nhiều thế hệ trước, bọn họ đều quen biết lẫn nhau, hơi có quan hệ họ hàng với nhaul
Nếu trực tiếp từ chối thì không thích hợp cho lắm, nên khi mọi người nghe Lâm Phong nói vậy thì đều đồng ý.
Lâm Phong nói chuyện với họ xong thì dẫn Thiến Thiến và Khương Y Thanh đi ra đầu thôn.
Nhiều người trong thôn cũng đang đợi xe buýt, kiểu như tất cả mọi người đều biết Lâm Phong, nên khi nhìn thấy anh thì đều có thể hàn huyên với nhau vài câu. Lần này Lâm Phong dẫn theo bạn gái nhỏ là Khương Y Thanh về, nên cô cũng tránh không khỏi bị người trong thôn trêu chọc.
Lâm Phong vẫn chưa nói cái gì thì Lâm Thiến Thiến đã không nhịn được nữa!
Cô nhóc nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Khương Y Thanh, nhíu mày nhìn mọi người, nói lớn: "Các chú, các bác đừng trêu dì ấy nữa, dì ấy là mẹ của Thiến Thiến đấy!"
Mọi người vừa nghe thì cười rộ lên!
Cô nhóc này, mới bây lớn mà đã biết những thứ này, thật thông minh nhai
Khương Y Thanh xấu hổ đỏ mặt đến mức sắp chảy ra máu!
Lâm Phong cũng cười, lấy trong túi áo ra gói thuốc lá, mời từng người một.
"Bạn gái tôi, cô ấy nhút nhát, da mặt mỏng lắm."
Những người này vừa nhìn đã biết Lâm Phong và cô bé kia đều đang che chở cho cô gái này!
Mọi người nhận lấy thuốc lá, mỉm cười thôi trêu chọc cô ấy nữa.
Vừa lúc xe buýt đến.
Lâm Phong lập tức dẫn Khương Y Thanh và Thiến Thiến lên xe, tìm vị trí ngồi xuống.
Xe buýt là loại xe khách nhỏ, mỗi hàng ghế có hai chỗ ngồi.
Đệm ghế trông rất bẩn, cửa sổ bám đầy bụi.
Lâm Phong nhíu mày, vừa định hỏi Khương Y Thanh có muốn ngồi hàng ghế rộng rãi phía trước hay không.
Dù sao cô cũng là cô gái lớn lên ở thành phố, đoán chừng đây là lần đầu tiên đến thôn làng xa xôi, hẻo lánh này, nhất định là không quen.
Thế nhưng anh mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khương Y Thanh hầu như không hề do dự, kéo Thiến Thiến ngồi vào hàng ghế phía trước.
Khương Y Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Phong đang ngẩn người nhìn mình.
Cô còn tưởng rằng trên mặt mình có phải là dính thứ gì hay không nữa kìal
Cô vội hỏi nhỏ: "Làm sao vậy? Trên mặt em bị bẩn hay sao vậy?"
Lâm Phong sửng sốt sau đó mỉm cười lắc đầu.
Lòng chợt thấy ấm áp.
"Không có."
Anh mỉm cười ngồi xuống nắp động cơ đối diện với Khương Y Thanh và Thiến Thiến: "Em rất đẹp."
Khuôn mặt Khương Y Thanh ửng đỏ như hai rặng mây hồng!
Cô cũng không biết hôm nay Lâm Phong làm sao ấy!
Anh ấy thế mà cứ luôn khen mình suốt!
Hơn nữa ánh mắt nhìn mình, luôn khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh, ánh mắt luôn mang hàm ý không giống nhau.
Mình hình như là không làm gì cả mài
Khương Y Thanh cảm thấy hơi nóng, vội vàng mở cửa sổ ra, để gió mát ngoài cửa sổ ùa vào, trái tim khô nóng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhiều!
Một giờ đi xe không thể nói dài cũng không thể nói ngắn.
Hơn nữa đường đi đều là những con đường núi quanh co.
Khi xe chạy đến lưng chừng núi, Lâm Thiến Thiến nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cô bỗng kinh ngạc kêu lên: "Ba ba nhìn kìa! Mây trắng ở dưới chân chúng ta kìal"
Hôm qua chắc là mới vừa có mưa, hơi nước trong không khí còn rất nặng. Những cái gọi là mây này, chính là hơi nước bốc lên từ sườn núi, đè nặng lên sườn núi, lẫn với đường núi ngoằn ngoèo.
Kiểu đường như thế này, tài xế không có kinh nghiệm già dặn thì không dám lái đâu.
Suy cho cùng mặt đường hẹp, về cơ bản chỉ có thể vừa đủ cho hai chiếc xe đi qua.