Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203: Bướm Thiến Thiến Bắt Có Đẹp Không?

Chương 203: Bướm Thiến Thiến bắt có đẹp không? Chương 203: Bướm Thiến Thiến bắt có đẹp không?Chương 203: Bướm Thiến Thiến bắt có đẹp không?

Vậy nên mới có cái mức giá 110 tệ một cân như vậy.

Lúc này, thấy Lâm Phong gật đầu, nhân viên thu mua kích động đến suýt chút nữa rơi nước mắt!

Tạ Triệu Khôn đã nói, nếu lần này mà không lấy được, sẽ trực tiếp khai trừ đuổi việc hắn!

"Được, quyết định thế đi."

Lâm Phong cười nói với nhân viên thu mua kia, sau đó xoay người bàn giao vài chuyện cho đại bá và nhị thúc.

"Cũng không phải lần đầu hợp tác với Bạch Quả Viên, hy vọng lần sau, chúng ta lại hợp tác vui vẻ!"

Nói xong duỗi tay bắt tay nhân viên thu mua đang ngơ ngác, tim đập loạn xạ.

Coi như đã thỏa thuận thành công.

Thấy vậy, sắc mặt nhân viên thu mua của Thiên Thiên Viên Quả và Tiên Phong Viên Quả đều trở nên khó coi.

Bọn họ đều đã đưa ra mức giá cao nhất mà họ có thể đưa ra.

Thế nhưng hiển nhiên Bạch Quả Viên giàu nứt đố đổ vách.

110 tệ mà cũng dám đưa ral

Giá này thì lợi nhuận bằng không đấy!

Thấy sắc mặt bọn họ khó coi, Lâm Phong cười nói: "Đừng nhụt chí, chắc khoảng tâm một tuần nữa, nho, dưa hấu, còn cả đu đủ đều sẽ lần lượt chín, đến lúc ấy, các anh có thể báo lên trên, muốn mua, thì để những người phụ trách tìm tôi ra giá, như thế sẽ dễ dàng hơn, cũng sẽ không khó khăn gì cho các anh."

Thấy Lâm Phong nói vậy, đoàn người nhất thời ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong lúc nhất thời, bọn họ bỗng thấy cảm động, Lâm Phong thế mà lại suy nghĩ cho bọn họ tới như vậy!

Dù sao bọn họ cũng chỉ là nhân viên thu mua, không có nhiều quyền quyết định lắm!

Chuyện định giá như này bắt họ quyết định, thực sự là làm khó cho bọn họi

Chẳng may có thừa thiếu gì, đều là tự mình xui xẻol

Đoàn người cảm kích nhìn Lâm Phong, gật đầu biểu thị đáp ứng và cảm động.

Nhân viên thu mua tản đi.

Lúc này Lâm Phong mới xoay người nói chuyện với đại bá và nhị thúc: Chuyện này đã giải quyết xong, đến lúc đó bọn họ sẽ giao dịch trực tiếp với cháu, chuyện tiền bạc mọi người không cần phải lo lắng gì, đến lúc đó cháu sẽ chuyển thẳng vào thẻ cho mọi người."

Đại bá và nhị thúc liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới xem như đã hiểu thì ra những trái cây Tiểu Phong trồng trong nhà thực sự có thể kiếm được một đống tiền!

Cả hai chà tay, vừa kích động lại lo lắng.

Quả thực là đứng ngồi không yên!

"Nhị thúc, một lúc nữa cháu có chuyện cần lên trấn, có chuyện gì thì thúc cứ gọi điện cho cháu nhé!"

Nói xong, Lâm Phong tách khỏi nhị thúc, đại bá, trở lại tiểu viện của mình.

Lúc này, Khương Y Thanh và Thiến Thiến cũng đã ăn sáng xong, ở trong sân bắt đầu chơi đùa.

Thiến Thiến chơi rất vui , cầm lấy vợt lưới cũ không biết tìm ở đâu ra, ở trong sân nhỏ bắt bướm.

Bướm ở Vân Nam không giống như bướm trong thành phố, hơi lớn một chút.

Bướm bên Vân Nam, có rất nhiều loại, loại to loại nhỏ đủ cả. Thậm chí có những con rất tol

Lúc này, trong sân nhỏ quanh năm không có người ở, rất nhiều bướm chuồn chuồn nghỉ chân ở đây.

Lâm Thiến Thiến thích thú không thôi, cầm vợt lưới chạy tới chạy lui, nóng đến mồ hôi đầy đầu!

Kết quả không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên đã thất Lâm Phong trở vê!

"Ba bal"

Hai mắt cô bé sáng ngời, sau đó chạy thẳng một mạch về phía Lâm Phong!

Trong tay còn cầm một lọ thủy tỉnh trong suốt, tay nhỏ bụ bẫm nghiêm túc giơ lên, đưa lọ bướm vừa bắt được cho Lâm Phong xem như thể đang dâng báu vật!

"Ba ba xem này, xem này!"

Thiến Thiến vui vẻ nói: "Đây là bướm Thiến Thiến mới bắt được! Có đẹp không bat"

Lâm Phong đưa mắt nhìn, là bướm đuôi kiếm đen thường thấy nhất.

Anh cười xoa đầu cô bé nói: "Đẹp, đẹp lắm, nhưng giờ chúng ta phải ra ngoài rồi, trên người Thiến Thiến toàn là mồ hôi, đi theo ba nào, để ba lau cho, nếu không lát nữa sẽ bị cảm đấy!"

Trẻ con sợ nhất là đổ mồ hôi sau đó dính gió, đây là cách dễ nhất để cảm mạo!

Thiến Thiến vừa nghe sắp được ra ngoài, hai mắt đen láy vụt sáng, nhanh chóng chay đến một góc thả vợt lưới và bình bướm xuống đất, hưng phấn đi theo Lâm Phong thay quân áo.

Thay quần áo xong, Thiến Thiến một bên kéo tay Khương Y Thanh, bên kia kéo tay Lâm Phong, chuẩn bị ra ngoài, Khương Y Thanh bỗng nhiên kéo tay Thiến Thiến lại.

"Thiến Thiến, chờ chút đã." Khương Y Thanh ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Thiến Thiến: "Chúng ta cứ thế rời đi sao?”

Lâm Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt đen láy, không hiểu nhìn Khương Y Thanh, bi ba bi bô nói: “Có chuyện gì vậy dì Khương?”

Khương Y Thanh kéo tay Thiến Thiến, chỉ vào lọ đựng bướm dưới chân tường cách đó không xa.

Tổng cộng có ba con bướm đuôi kiếm đen.

Ba con bướm đuôi kiếm đen khá lớn, trong khi lọ thủy tinh kia lại hơi nhỏ.

Lúc này lại đặt cả ba con vào bên trong, chen chúc lấy nhau, xem ra vô cùng nhỏ hẹp.

Lâm Thiến Thiến không hiểu cho lắm, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự thiên chân vô tà: "Chờ Thiến Thiến trở về, Thiến Thiến sẽ mang đồ ngon về cho bé bướm ăn! Ba ba nói bé bướm thích ăn mật hoa, mà mật hoa ngọt, Thiến Thiến ăn kẹo cũng ngọt, Thiến Thiến sẽ mua kẹo dâu cho bé bướm '.

Cô bé vẫn chưa biết tự do có ý nghĩa gì đối với những con bướm.

Cô bé không biết, sau khi ra ngoài một chuyến tới khi quay về những con bướm có thể đã chết ngạt trong chiếc lọ nhỏ hẹp này rồi.

Khương Y Thanh quyết định nói đạo lý này cho cô bé biết.

Cô quay sang ra hiệu với Lâm Phong, sau đó nghiêm túc với cô bé: "Thiến Thiến, con biết không, bướm không ăn kẹo được như chúng ta đâu, không chỉ vậy, nếu như bướm vẫn luôn ở trong lọ nhỏ như này, ba mẹ của bé bướm sẽ sốt ruột, sẽ nhớ, sẽ khóc, Thiến Thiến định bỏ mặc các bé như vậy sao?"

Nói từ "chết" với đứa nhỏ thì tàn nhẫn quá.

Dù sao vẫn còn quá nhỏ.

Dùng đạo lý dễ hiểu để giải thích cho đứa trẻ biết được mức độ của sự việc, có khi chúng có thể sẽ đồng cảm hơn.

Quả nhiên.

Khương Y Thanh vừa dứt lời, lông mày nhỏ của Lâm Thiến Thiến bắt đầu nhăn lại!

Cô bé đau lòng nhìn mấy bé bướm, lại quay sang nhìn Khương Y Thanh, nghiêm túc hỏi: 'Giống như lúc Thiến Thiến không tìm thấy ba ba sao ạ?"

Khương Y Thanh nở nụ cười: "Đúng."

"Vậy Thiến Thiến nhất định sẽ khóc!"

Lúc này cô bé mới hiểu, lập tức buông tay Khương Y Thanh và Lâm Phong ra, vội vàng nói: "Ba ba, dì Khương ơi, hai người chờ Thiến Thiến một chút, để Thiến Thiến đi thả mấy bé bướm ra, để các bé đi tìm ba mẹ của mình, lần sau Thiến Thiến lại tìm các bé chơi tiếp!"

Lâm Phong dừng lại, chợt nhìn Khương Y Thanh, bỗng nhiên nở nụ cười.

Cô bé quay lưng đi, chạy vê phía đám bướm.

Trong lòng Lâm Phong cảm thấy ấm áp, đưa tay ra, kéo cổ Khương Y Thanh.

Sau đó, thoáng dùng sức.

Khương Y Thanh ban đầu có chút bối rối, không biết Lâm Phong đến tột cùng là định làm gì.

Tiếp đó, anh dùng sức, khiến cô thiếu chút nữa trực tiếp ngã vào trong lồng ngực!

"AI"

Cô kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Anh muốn làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment