Chương 212: Ký ức đứt đoạn
Chương 212: Ký ức đứt đoạnChương 212: Ký ức đứt đoạn
Cửa sổ trong phòng đang mở, thổi thẳng vào người Khương Y Thanh đang nằm trên giường.
Lâm Phong thấy một cảnh này, nhất thời nhíu lông mày lại!
"Tối hôm qua trước khi đi ngủ không đóng cửa sổ sao?"
Lâm Phong hỏi, sau đó nhanh chân bước tới, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Phải biết, trong núi nhiệt độ thấp đến nhường nào chứi
Đặc biệt là tiết trời buổi sáng cuối thu, rất nhiều người thức dậy đều mặc phải áo bông luôn.
Chẳng may không cẩn thận hít phải khí lạnh vào trong bụng, chắc chắn sẽ bị đau bụng nguyên ngày cho mà xeml
Lâm Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi: "Tại tối hôm qua lúc ma ma vào ma ma kêu trời nóng quá, nên mới mở cửa sổ ra, Thiến Thiến ngủ ở bên trong, không cảm thấy lạnh, ma ma vẫn luôn chắn gió cho Thiến Thiến."
Tối qua cô nhóc ngủ cũng không được say.
Lúc Khương Y Thanh tiến vào, cô nhóc đã giật mình tỉnh giấc.
Đầu tiên Khương Y Thanh ôm Thiến Thiến vào lòng, sau đó lại dỗ cho cô bé ngủ, cuối cùng đi mở cửa sổ ra, bảo là để lưu thông không khí, còn than nóng.
Lúc đó Thiến Thiến đã díu hết cả mắt lại nên không ngăn cản.
Về cơ bản, Khương Y Thanh ôm Thiến Thiến ngủ suốt cả đêm hôm qua, ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cô nhóc vào trong lồng ngực.
Cô nhóc ngủ đến ngon lành.
Tuy rằng Khương Y Thanh say xỉn khiến cô bé cảm thấy rất xa lạ, thế nhưng Thiến Thiến cũng không sợ. Lúc này nghe thấy ba nhắc tới chuyện cửa sổ, Lâm Thiến Thiến mơ hồ hiểu ra được, không đóng cửa sổ là một chuyện rất nguy hiểm.
Lâm Thiến Thiến bỗng thấy áy náy, tội lỗi.
Tối hôm qua, đáng lẽ cô nhóc phải ngăn Khương ma ma lại!
Thấy dáng vẻ áy náy của cô nhóc, Lâm Phong đau lòng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến Thiến Thiến, ngoan."
Vừa nói, anh vừa tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đưa tay ra, hướng về phía Khương Y Thanh đang cuộn tròn trong một góc.
Một lúc sau, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi!
May là, còn không bị sốt!
"Tiểu Thanh? Tiểu Thanh?"
Lâm Phong đưa tay vỗ nhẹ lên người Khương Y Thanh, nhỏ giọng gọi.
Khương Y Thanh đau đến dựng cả người, toàn thân khẽ runI
Lúc nghe thấy giọng nói của Lâm Phong mới nhổm đầu dậy, nhìn Lâm Phong một cái, nhỏ giọng hô: "Lâm Phong."
Giọng cô mềm nhũn, mang theo tủi thân run rẩy.
"Em đau quá.'
Cô cuộn người lại, cẩn thận bò về phía Lâm Phong, sau đó đau đến đổ mồ hôi dựa vào người Lâm Phong.
Lâm Phong chưa từng thấy qua một Khương Y Thanh như vậy, đau lòng không tả nổi, vội vàng hỏi: "Đau chỗ nào? Có phải bụng dưới không?"
Vừa nói anh vừa đưa tay sờ bụng Khương Y Thanh.
Lúc này cả hai căn bản không để ý tới cái gì gọi là trai gái khác biệt.
Lòng bàn tay Lâm Phong trượt đến phần vùng bụng dưới, Khương Y Thanh nhất thời đau đến run rẩy cả người!
"Là chỗ này, phải không?”
Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu và gật đầu.
"Sáng mới mở mắt dậy đã đau rồi, làm sao bây giờ, đau chết đi được, hu hu..."
Cô tủi thân dựa vào bả vai Lâm Phong òa khóc.
Lâm Phong cứng người, trong đầu chợt lóe lên, Khương Y Thanh đã tỉnh rượu!
Dù sao thì người hôm qua sau khi uống say, với người hiện tại này thực sự tương phản quá to lớn!
Đầu tiên Lâm Phong nhờ Thiến Thiến đi lấy cho Khương Y Thanh một bộ quần áo dày hơn trong vali, sau đó, dùng chăn bọc Khương Y Thanh lại, ôm vào trong ngực, hỏi: "Ai bảo em tối qua uống nước lạnh? Sau đó còn đi tắm nữa?"
Vốn Khương Y Thanh đau đến không nói được lời nào, nhưng sau khi nghe được lời này của Lâm Phong, cô nhất thời nhíu nhíu mày, giãy giụa nhìn Lâm Phong, nghiêm túc nói: "Em có uống gì đâu! Hôm qua em uống rượu xong lập tức đi ngủ, ngủ trên ghế sô pha bên ngoài kia mà, sao có thể uống gì được!"
Lâm Phong nghe xong nhất thời bất động.
Đây là cái gọi là ký ức đứt đoạn?
Tối hôm qua, xác thực Khương Y Thanh đã ngủ trên ghế sô pha, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì bắt đầu làm khùng làm điên!
Lâm Phong còn định nói thêm gì đó, song Khương Y Thanh đã đau đến chảy nước mắt.
Lúc này, Thiến Thiến cũng cầm quần áo lại đây.
Cô bé lo sốt vó, đứng ở một bên, ân cần dặn dò Khương Y Thanh: "Ma ma, sau này đi ngủ không được mở cửa sổ nữa nhé! Nếu không sẽ lại đau bụng nữa đấy!" Khương Y Thanh đau đến không chịu được, nước mắt cứ thế tuôn như mưa.
Nghe Thiến Thiến nói, cô oan ức không hiểu nổi: "Thiến Thiến con nói gì vậy? Tối hôm qua mẹ không có mở cửa sổ mài"
Thiến Thiến nghi hoặc nhíu mày, nghiêng đầu nhỏ như đang định nói gì đó, lại thấy Lâm Phong ra hiệu không nói nữa với mình.
Cô nhóc biết ý Lâm Phong ra hiệu là bảo mình không nói nữa, nên ngoan ngoãn gật đầu, đứng ở một bên không nói lời nào.
Lâm Phong nhanh chóng mặc thêm quần áo cho Khương Y Thanh, quay đầu nói: "Chúng ta tới bệnh viện khám đi, gần thôi, ngay ở đầu thôn. Để anh sang nhà chú hai mượn xe điện chở em đi, em chịu được không?”
Khương Y Thanh đau không chịu nổi nữa, rơm rớm nước mắt, gật đầu đáp: "Em chịu được."
Nghe vậy, Lâm Phong xoa đầu cô.
"Để Thiến Thiến ở cùng em một lúc, anh chạy đi mượn xe điện."
Lâm Phong đứng dậy, căn dặn Thiến Thiến nếu có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho anh, thấy Thiến Thiến gật đầu, anh mới nhanh chóng chạy sang nhà chú hai bên cạnh.
Giải thích tình hình với chú hai xong, chú hai lập tức đưa chìa khóa xe điện cho Lâm Phong, rồi bảo thím hai đi cùng.
Nói là giúp chăm sóc trông coi Thiến Thiến, để Lâm Phong có thể yên tâm đưa Khương Y Thanh đi khám bác sĩ.
Lâm Phong cũng không từ chối, lập tức gật đầu, nói cảm ơn, xong xuôi mới dẫn thím hai về nhà.
Cùng thím hai hợp lực dìu Khương Y Thanh lên xe, Lâm Phong ngồi phía trước, đặt hai tay Khương Y Thanh ôm qua hông, hơi chúi người về phía trước một chút, để Khương Y Thanh có thể tựa lên trên lưng mình. "Thiến Thiến ở nhà phải nghe lời bà hai, nghe chưa?”
Lâm Phong dặn dò.
Thiến Thiến đang lo lắng cho Khương Y Thanh, thấy ba ba dặn như vậy, nhất thời ngoan ngoãn gật đầu, đáp: 'Ba ba nhanh đưa ma ma đi khám bệnh đi, Thiến Thiến không chạy đi đâu cả, ở yên trong nhà đợi ba ba trở về!"
Nghe được câu trả lời của cô nhóc, Lâm Phong mới gật đầu, yên tâm chạy xe điện đến trung tâm y tế ở đầu thôn.
Trên đường gió rất lớn, Khương Y Thanh đau không chịu được, thân thể bé nhỏ rúc vào một chỗ, thỉnh thoảng còn co giật.
Lâm Phong vội cúi người thấp hơn nữa để Khương Y Thanh dựa lên trên người anh được tới đâu thì tới.
Anh cũng không dám phi nhanh, dù sao gió lớn, hít vào bụng sẽ càng làm cho tình hình tôi tệ thêm!
Dù Khương Y Thanh đau bụng dữ dội, nhưng thế cũng không có nghĩa là cô không biết mọi việc Lâm Phong làm.
Cô nằm nhoài trên người Lâm Phong, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh truyền tới, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp!
"Lâm Phong."
Cô bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng, không đợi Lâm Phong phản ứng lại, đưa tay ra, gắt gao ôm chặt lấy Lâm Phong.
Lâm Phong tự nhiên cũng cảm giác được.