Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213: Cô Ấy Đã Từng Sinh Con

Chương 213: Cô ấy đã từng sinh con Chương 213: Cô ấy đã từng sinh conChương 213: Cô ấy đã từng sinh con

Anh duỗi tay, vỗ nhẹ lên bàn tay Khương Y Thanh.

Thấp giọng dặn dò: "Đừng nói chuyện, nếu như để gió vào người không tốt đâu, sắp tới nơi rồi, đừng sợ, anh luôn ở cạnh em."

Lâm Phong nói, Khương Y Thanh cũng không tiếp tục nói nữa, tựa đầu lên người anh.

Dường như chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này, là cô cảm thấy an tâm tự tại.

Mười lăm phút sau, tại trạm y tế thôn.

Đây là một phòng khám nhỏ, bác sĩ chính là nữ, cùng một số y tá, hộ sĩ.

Lúc Lâm Phong chở Khương Y Thanh tới nơi, trong phòng bệnh có ba - bốn cụ già đang truyên nước.

Sau khi có tuổi, thân thể không còn được như trước nữa, đặc biệt là khi mùa đông tới, thỉnh thoảng tới truyền nước truyền dịch, hỗ trợ sức khỏe.

Đột nhiên thấy Lâm Phong mang một cô gái lại đây, cả đám người tò mò thò đầu qua, cẩn thận quan sát.

"ƠI Này không phải là Tiểu Phong mới trở vê mấy hôm trước đấy à? Đây là bị sao vậy?"

Một ông cụ đang truyền nước, thấy Lâm Phong dừng xe lại, vội vội vàng vàng đi vào trong bệnh viện, nhanh chóng cầm chai truyền nước đi về phía Lâm Phong, tỉ mỉ quan sát Lâm Phong một chút.

"Là bạn gái Tiểu Phong đấy! Mấy ông bà không hiểu đâu! Chắc sắp kết hôn rồi! Người thành phố lớn đồ hai"

Một ông cụ cũng cầm chai truyền nước đi qua, nói xen vào.

"Ồ, vậy nhất định là sinh bệnh rồi, người thành phố sống sướng quen rồi, lần này tới thôn chúng ta, khẳng định là không thích ứng được với hoàn cảnh sống nơi này! Chậc chậc! Bác sĩ Lưu này, cô nhanh ra ngoài khám cho người ta đi!"

Mấy người ríu ra ríu rít.

Lâm Phong không lên tiếng, chỉ cau mày, mau mau ôm Khương Y Thanh đi vào bên trong.

Bác sĩ Lưu là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, làm người rất hòa thuận.

Lúc này vốn đang ở bên trong phát thuốc cho mọi người, nghe thấy tiếng líu ríu bên ngoài, đoán chừng là có bệnh nhân tới.

Vì vậy, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”.

Bác sĩ Lưu vừa đi ra, lập tức thấy được Lâm Phong đang hoảng hốt, con có Khương Y Thanh đau đến run cả người trong lồng ngực anh, lập tức nói với Lâm Phong: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bế cô ấy tới đây đi!"

Lâm Phong không nói hai lời, đi theo bác sĩ Lưu vào trong một gian phòng nhỏ.

"Nào, tới đây đi, thả cô ấy xuống đây, rồi kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, đau chỗ nào?"

Lâm Phong lập tức thuật lại toàn bộ chuyện đã phát sinh vào buổi tối ngày hôm qua cho bác sĩ Lưu.

"Khi nào có kinh?”

Đương nhiên lời này là hỏi Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh ngại ngùng, e thẹn, ngẫm nghĩ một hồi, nhỏ giọng đáp: "Hình như là mấy ngày này."

Bác sĩ Lưu cau mày, quay sang hỏi Lâm Phong: "Anh là bạn trai cô ấy?"

Lâm Phong lập tức gật đầu. Bác sĩ Lưu xoay người đi lấy dụng cụ kiểm tra, cũng không quay đầu lại nói với Lâm Phong: "Vậy được, giúp tôi cởi quần cô ấy ra, rồi gác chân lên đây, tôi lập tức tới kiểm tra."

Nói xong thì đi ra khỏi cửa.

Nghe xong, cả Khương Y Thanh và Lâm Phong lập tức đứng hình!

Cởi quần?

Giúp cô?

Sắc mặt Lâm Phong trong nháy mắt trở nên cực kỳ vi diệu, khó khăn nhìn sang Khương Y Thanh, phát hiện mặt nhỏ của cô mắc cỡ đỏ chót, mặc dù cơ thể đau đến run hết cả lên nhưng cô vẫn nhỏ giọng cố chấp nói: "Không cần, để em tự làm, anh xoay qua chỗ khác đi."

Nghe vậy, Lâm Phong vội vàng quay lưng lại, nói: Em xem tự mình có làm được không, nếu như không được, khụ khụ, thì để anh tới giúp."

Sau khi nghe được một loạt tiếng lạch cạch va chạm sau lưng của Khương Y Thanh, cô mới nhỏ giọng lên tiếng: “Được rồi, anh ra ngoài đi."

Nghe được câu này, gánh nặng trong lòng Lâm Phong nhất thời mới được trút xuống!

Dù sao thì hiện tại hai người mới chỉ đến mức ôm hôn thôi!

Loại chuyện liên quan đến chuyện riêng tư thầm kín của mỗi người như thế, đến Lâm Phong còn không quen, huống chi là Khương Y Thanh?

Lâm Phong vừa ra khỏi phòng thì gặp ngay bác sĩ Lưu cầm dụng cụ khám bệnh đi tới.

"Xong chưa?”

Bác sĩ Lưu hỏi.

Lâm Phong mau chóng gật đầu. "Giờ cô ấy vô cùng đau đớn, phiên bác sĩ kê cho cô ấy ít thuốc giảm đau."

Lâm Phong nói, thấy bác sĩ Lưu gật đầu, anh mới nhanh chân đi ra ngoài đợi.

Hít một hơi thật sâu, xoa dịu xao động bồn chồn trong thân thể xuống.

Quá trình kiểm tra phảng phất dài như hàng thế kỷ.

Lâm Phong ở ngoài cửa cách một vách tường, có thể thấy được tiếng rên rỉ đau đớn của Khương Y Thanh đang dần nhỏ lại.

Phỏng chừng đã làm tốt.

Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng kiểm tra đã được mở ra.

Bác sĩ cầm thứ gì đó trong tay đi ra, chỉ là đến khi Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện bác sĩ Lưu đang cau mày.

Biểu hiện xem ra...

Tựa hồ cũng không phải tốt cho lắm.

Thấy vậy, đáy lòng Lâm Phong gần như trâm xuống ngay lập tức!

Lẽ nào là gặp sự cố?

Anh nhíu mày, nhanh chóng đi theo bác sĩ Lưu, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ, làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay không?”

Bác sĩ Lưu dừng một chút, sau đó đột nhiên quay người lại nói: "Cả hai ở bên nhau bao lâu rồi?"

Lâm Phong không ngờ bác sĩ lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, vì vậy anh dừng một chút, lên tiếng: "Rất lâu rồi, có chuyện gì vậy?"

Lúc này, bác sĩ Lưu mới tỏ vẻ đã hiểu.

"Đám thanh niên mấy người cũng thật là, coi như sinh con, cũng phải cố gắng bảo vệ bạn gái chứ, hiểu không? Bằng không, con cái lớn lên rồi thân thể lại hao tổn, này chẳng phải là cái được không đủ bù đắp cái mất sao?" Bác sĩ Lưu tiếp tục nói: "Vấn đề của cô ấy là không được chăm sóc sau sinhI Nước ta tuy tồn tại mấy ngàn năm rồi, nhưng mãi tới tận gần đây mới có văn hóa ở cữ, cậu còn thật sự cho rằng là nói chơi sao? Đừng ỷ vào tuổi trẻ..."

Đến khi có tuổi mới biết.

Bên tai Lâm Phong vẫn luôn truyền đến tiếng cằn nhẳn.

Thế nhưng lúc này, anh trố mắt đứng chết trân tại chỗ, hồi lâu vẫn không có phản ứng lại.

Bác sĩ Lưu...

Đang nói gì vậy?

Người đã sinh con?

Chẳng lẽ là đang nói tới Tiểu Thanh?

Tiểu Thanh đã từng sinh con?

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn bác sĩ Lưu, sửng sốt một hồi nói: "Bác sĩ, có phải chị nhìn nhâm không? Tiểu Thanh cô ấy... làm sao có thể đã từng sinh con được?"

Bác sĩ cũng bị vẻ mặt này của Lâm Phong làm cho giật mình.

Hóa ra thanh niên này cũng không biết cô gái trong kia đã từng sinh con?

Bác sĩ Lưu dừng lại một lát, đột nhiên cảm thấy mồm mình đi hơi xa.

Nhưng giờ phút này, lời cũng đã nói ra, hơn nữa dù sao cô ấy cũng chỉ là một bác sĩ, trong tình huống không biết gì nói ra bí mật của bệnh nhân, nên không dính líu đến luân thường đạo lý gì đi.

Trong lòng nghĩ vậy xong, bác sĩ Lưu thoáng nghiêm mặt lại, nói: "Đầu tiên phải nói rõ chuyện này, cũng không phải là tôi cố ý tiết lộ bí mật của cô ấy, tôi thấy cậu là bạn trai hiện tại của cô ấy, cho nên phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho cô ấy, cũng có quyên biết mọi chuyện."
Bình Luận (0)
Comment