Chương 214: Ôm chặt lấy em
Chương 214: Ôm chặt lấy emChương 214: Ôm chặt lấy em
Bác sĩ Lưu nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi nghiêm túc nói với cậu, cô gái này đã từng sinh con rồi, hơn nữa có vẻ như là đã sinh nhiều năm rồi."
Lâm Phong gần như là sững sờ tại chỗ.
Nhiều năm rồi?
Anh hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói với bác sĩ: "Cô ấy nói thế nào?"
Thực ra giờ phút này đầu óc Lâm Phong gần như rối tung lên!
Anh ngước nhìn bác sĩ hỏi theo bản năng.
Bản thân anh cũng là người có con, nên anh không để ý việc Khương Y Thanh đã từng sinh con hay gì cả.
Mà là anh chưa từng nghe cô ấy nhắc tới chuyện này?
Nên anh thấy hơi bất ngờ mà thôi!
Huống hồ chi, Khương Y Thanh đã từng sinh con, vậy con của cô ấy đâu?
Sao hai người ở chung với nhau lâu như vậy mà chưa từng nghe tin tức gì về đứa trẻ này?
Lâm Phong hỏi, bác sĩ Lưu cũng chỉnh kính, nhíu mày, vừa cầm lấy quyển sổ kê đơn thuốc, vừa nhìn Lâm Phong nói: "Chuyện này nói đến cũng kỳ lạ, vừa rồi tôi ở bên cạnh có đề cập đến, nói đây là căn nguyên của bệnh là do sinh nở không được điều dưỡng tốt mới tạo thành bệnh, nhưng phản ứng của bệnh nhân rất kỳ lạ, cô ấy nói mình chưa từng sinh con, hoàn toàn không phải vì lý do này!"
Bác sĩ Lưu nói xong, nghi ngờ liếc nhìn Lâm Phong, sau đó nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ cô ấy không biết mình đã sinh con hay sao?"
Sau khi nói xong ông không nhịn được bật cười!
Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được? Nói đến đây Lâm Phong hiện tại mới phản ứng lại.
Nghe có vẻ như thực sự là chuyện rất khó tin.
Nhưng...
Lâm Phong không biết tại sao, nhưng anh vẫn tin tưởng Khương Y Thanh!
Quen nhau lâu như vậy, Lâm Phong rõ ràng dựa vào phán đoán của mình, Khương Y Thanh hoàn toàn không biết mình đã từng sinh con.
Nếu không, làm sao ngay cả tin tức của đứa con cũng chưa từng nghe nói đến?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là bị mất trí nhớ?
Trong đầu rối bời, Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy Khương Y Thanh đi ra, anh lo lắng nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, bạn gái của tôi đâu? Sao cô ấy còn chưa ra?"
Bác sĩ nghe vậy nghiêng đầu, ra hiệu: "Cô ấy vừa mới uống thuốc giảm đau, hiện đang ngủ, cậu có thể vào thăm cô ấy."
Lâm Phong gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi phòng bệnh.
Đẩy cửa ra, Khương Y Thanh quả nhiên đã ngủ thiếp đi.
Bác sĩ tìm một chiếc chăn để đắp cho cô ấy.
Dường như cuối cùng cô cũng không còn bị hành hạ nữa, lúc này cô khẽ nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, hơi thở dài đều đều.
Lòng Lâm Phong vô cùng mềm mại, anh dời một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh Khương Y Thanh, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô một lúc.
Anh đứng dậy, tém lại góc chăn quanh người Khương Y Thanh, rồi tiếp tục ngồi trở lại ghế.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, bấm vào công cụ tìm kiếm.
"Trong trường hợp nào thì một người có thể quên đi sự thật rằng mình đã sinh ra một đứa trẻ?"
Có lẽ câu hỏi này kỳ quá, nhập xong chỉ có vài câu trả lời hiện ra thôi.
Có một đáp án bỗng nhiên khiến Lâm Phong chú ý.
"Chủ đề của bạn khá hay, nếu loại trừ tình huống mất trí nhớ, cũng có khả năng là đa nhân cách, đa nhân cách ngoại trừ dung chung cơ thể ra, thì suy nghĩ và những gì đã trải qua đều không giống nhau, vì vậy sẽ có tình huống này phát sinh, bạn có thể lưu ý nhiều hơn."
Đa nhân cách?
Lâm Phong bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Anh lại nhập từ đa nhân cách vào thanh tìm kiếm.
Chủ đề này thì có nhiều đáp án hơn.
Bên dưới đột nhiên hiện ra rất nhiều lời giải thích.
Lâm Phong ngẫu nhiên bấm vào một cái.
Tìm hiểu về đặc điểm của bệnh đa nhân cách.
"Mất trí nhớ gián tiếp đột ngột, sẽ đột nhiên xuất hiện ở một nơi, quên mất tại sao mình lại ở đây. Thực tế thì một nhân cách khác có thể đã chi phối cơ thể trong giai đoạn này. Có thể có một sự thay đổi lớn trong tính cách..."
Lâm Phong càng xem càng sợ hãi!
Quá giống rồi, gần như hoàn toàn trùng khớp với các triệu chứng của Khương Y Thanh!
Anh vội vàng tắt điện thoại, nhớ tới những gì trên mạng đã nói, đừng tùy tiện tìm kiếm trên baidu, vì càng tìm kiếm chỉ khiến bạn càng tin rằng các triệu chứng trên mạng đề cập đến rất giống với bạn.
Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc có thể đó chỉ là lần đầu tiên? Lâm Phong tự an ủi mình như thế, anh nhìn Khương Y Thanh, trong lòng chợt có cảm giác khó tả. ...
Nửa tiếng sau, Khương Y Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Có lẽ là ngủ một giấc, sắc mặt của cô ấy trông tốt hơn nhiều.
Thấy Lâm Phong nằm sấp bên cạnh mình, khuôn mặt của Khương Y Thanh trong nháy mắt liền đỏ lên.
"Anh lạnh à?"
Khương Y Thanh xốc chăn lên, nhìn sắc mặt Lâm Phong hình như hơi tái nhợt, cô lập tức vươn tay, nắm lấy tay Lâm Phong bỏ vào trong chăn của mình.
Chăn ấm áp còn tản ra hơi nóng, đôi tay tê cóng vì lạnh của Lâm Phong dần ấm trở lại.
Khương Y Thanh hình như là không biết gì cả, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Lâm Phong bỗng nhiên nhớ tới việc Khương Y Thanh xuất hiện tối hôm qua.
Tuy nói là say rượu, nhưng lại không có chút nào giống với trạng thái say rượu.
Rõ ràng là cùng một đôi mắt, nhưng cách cô ấy nhìn mình lại hoàn toàn khác với đôi mắt trước mặt bây giờ.
Nhân cách phân liệt.
Bốn chữ này tựa như một ngọn núi lớn, đè nặng lên người anh.
Khi nãy anh tìm kiếm trên mạng thì tiện thể nhìn qua nguyên nhân của nhân cách phân liệt.
Có thể là do thời thơ ấu bị thương, nhân cách phân liệt này dần dần bắt đầu hình thành.
Khi lớn lên, mỗi lần bị kích thích, hoặc bị thương, phản ứng căng thẳng sẽ xuất hiện. Đối với người bình thường thì khi gặp tình huống khẩn cấp thì thường là khóc lóc hoặc náo loạn.
Nhưng đối với bệnh nhân bị nhân cách phân liệt, sẽ xuất hiện nhân cách thứ hai.
Lâm Phong bỗng nhiên nhớ tới tai nạn xe cộ ngày hôm qua, ở chỗ tín hiệu đèn giao thông trước cửa trung tâm thương mại.
Nếu như anh nhớ không lầm, mẹ của Khương Y Thanh đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, trái tim Lâm Phong bỗng nhiên co rút đau đớn.
Hiện giờ đối với anh mà nói, cho dù Khương Y Thanh đã từng sinh con, hoặc là cô ấy có ốm đau hay không cũng không quan trọng.
Anh đều không quan tâm.
Điều anh muốn làm bây giờ là nắm chặt tay cô gái nhỏ này tiếp tục bước đi!
Có một sự xúc động chợt tuôn trào mãnh liệt chảy khắp tứ chi, Lâm Phong không muốn kìm nén bản thân nữa, anh vươn tay kéo Khương Y Thanh vào lòng.
"AI"
Khương Y Thanh hiển nhiên là không nghĩ tới Lâm Phong bỗng nhiên ôm chặt mình, cô lập tức khẽ kêu lên, cả cơ thể của cô hoàn toàn tựa vào người của Lâm Phong!
Nhiệt độ từ ngực anh nóng như thiêu như đốt, mang theo mùi đặc trưng của Lâm Phong.
Khuôn mặt của Khương Y Thanh ửng hồng!
"Anh này, đang ở bệnh viện đấy!"
Khương Y Thanh nhỏ giọng nói. Cô xấu hổ muốn dùng tay đẩy Lâm Phong ra, nhưng sức lực của Lâm Phong quá lớn, cô dùng hết sức mà cũng không đẩy anh ra được! Khuôn mặt của cô ngày càng trở nên đỏ, đỏ như sắp chảy ra máu vậy!