Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Nến Tàn Trước Gió

Chương 215: Nến tàn trước gió Chương 215: Nến tàn trước gióChương 215: Nến tàn trước gió

Hôm nay cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Sao bỗng nhiên mình lại có cảm giác không ổn thế này?

"Tiểu Thanh."

Thật lâu sau, Lâm Phong bỗng nhiên kêu lên.

"A,hả?"

Khương Y Thanh nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Dù cho có chuyện gì, anh đều đứng phía sau em."

Lâm Phong bỗng nhiên mở miệng nói.

Trái tim Khương Y Thanh bỗng nhiên bắt đầu đập dữ dội, đầu cô hơi choáng váng, vành tai càng nóng hơn!

Anh ấy đây là...

Anh ấy đang tỏ tình với mình ư?

Lồng ngực như có con nai con đang chạy loạn, khuôn mặt Khương Y Thanh đỏ bừng, đôi mắt đẹp ướt át nhìn Lâm Phong, nhỏ giọng hỏi: "Anh thích em không?"

Cô hỏi xong mới thấy hối hận.

Mình rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Sao mình có thể hỏi mấy loại câu hỏi như thế?

Xấu hổ chết đi được!

Nhưng hỏi xong câu hỏi đó, cô không khống chế được ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.

Vừa nhìn lên thì thấy Lâm Phong đang nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sạch sẽ trong suốt, một lúc sau anh mới gắn từng chữ: "Không thích." Trái tim nhỏ của cô đang đập thình thịch còn chưa kịp chìm xuống đáy cốc, nhưng ngay sau đó những lời Lâm Phong nói ra, đã khiến đầu óc Khương Y Thanh hoàn toàn trống rỗng!

"Anh yêu em."

Lâm Phong lần nữa vươn tay ra ôm chặt chiếc eo thon thả của Khương Y Thanh, từng chút từng chút một siết chặt lại, giống như muốn dung nhập cô vào trong xương cốt của mình.

Tuy rằng Khương Y Thanh cảm thấy hơi đau.

Nhưng vào lúc này, đầu óc cô trống rỗng, cảm giác khó chịu mơ hồ ở bụng dưới lúc này hoàn toàn tiêu tan!

Anh ấy nói...

Anh ấy yêu mình?

Đã một giờ trôi qua kể từ khi rời khỏi phòng khám.

Lâm Phong bảo Khương Y Thanh thành thật ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa anh còn đun cho cô một ấm nước linh tuyền lớn, để cho uống nhân lúc còn nóng.

Lâm Thiến Thiến đang chơi trò bắt bướm trong sân nhỏ.

Cô nhóc bây giờ đang chơi trò bắt được rồi lại thả, rồi thì đi hái trái cây, bện vòng hoa, dùng cỏ làm châu chấu, chơi vô cùng vui vẻ.

"Giờ anh phải đi ra ngoài một chuyến, đi xem ông lão Từ ở đầu thôn bên cạnh, hai người ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”

Lâm Phong vẫn còn hơi lo lắng cho Khương Y Thanh, nhưng sau khi cô uống nước linh tuyên, bụng không còn đau nữa, cả khuôn mặt ửng hồng, nhìn mình cười đến hai mắt cong cong.

"Anh đi đi, em ở đây cùng Thiến Thiến!"

Cô mỉm cười đáp lại anh. Lâm Thiến Thiến đang chơi trong sân nhỏ cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt nhìn Lâm Phong, cười rạng rỡ.

"Ba ba yên tâm đi, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!"

Cô nhóc bây giờ đã lớn rồi, nhìn ra dáng như cụ non vậy, Lâm Phong nhìn thấy không nhịn được cười!

"Được được được, hai người đều có bản lĩnh lớn!"

Lâm Phong mỉm cười, đẩy xe điện ra cửa, trước khi đi còn đánh tiếng với chú hai, thím hai, nếu Thiến Thiến và Khương Y Thanh có việc gì nhờ chú thím giúp đỡ.

Lâm Phong nói xong thì vội vã đi về phía thôn bên cạnh.

Lúc trước anh đã hỏi thăm chú hai, lão Từ sống ở thôn bên cạnh. Lần trước anh cùng lão Từ trở về.

Nhưng sau khi trở về từ lần trước, chú hai cũng chưa từng tới thăm lão Từ.

Suy cho cùng lão Từ chỉ là người xa lạ đối với anh mà thôi.

Nhưng Lâm Phong đã lấy rất nhiều hạt giống Tố Quan Hà Đỉnh của lão Từ, nên bây giờ nói thế nào anh cũng phải đi thăm.

Chạy xe đạp điện khoảng bốn mươi phút, thì đến được thôn bên cạnh.

Thôn bên cạnh nghèo nàn và lạc hậu hơn so với thôn Lý Trại.

Nói dễ nghe một chút là thôn làng tự nhiên, trong thôn vừa mới có điện cũng chỉ mười mấy năm.

Đường làng vẫn là đường lát đá, đường bê tông được sửa chữa đến cổng làng thì ngưng.

Lâm Phong đậu xe điện ở cổng làng, khóa lại.

"Sơn cùng thủy tận xuất điêu dân", tục ngữ nói chẳng sai nơi hẻo lánh tận cùng, nghèo nàn bế tắc thường tạo nên những kẻ gian gian manh xảo trá. Đặc biệt là dấy núi Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Nam này, về cơ bản ý thức gia tộc rất mạnh mẽ.

Người trong thôn đoàn kết lắm, nhưng nếu sang thôn khác thì sẽ có sự phân biệt đối xử địa phương.

Cái khác không nói, khóa xe lại chung quy là cẩn thận vẫn hơn.

Lâm Phong cầm chìa khóa xe, đi về phía thôn.

Tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong thôn đều mặc trang phục truyền thống.

Hiện tại nhìn thấy có gương mặt lạ tiến vào, nên người trong thôn hơi cảnh giác.

Có người hỏi bằng tiếng địa phương: “Anh từ đâu tới? Là người ở đâu?"

Cái này có thể xem như là biến tướng của việc hỏi chứng minh thư của bạn.

Tuy Lâm Phong sau này sống ở Thượng Hải, nhưng từ nhỏ anh sống ở trong thôn, tiếng địa phương ở trong thôn anh vẫn có thể nói được.

Tuy giọng nói có khác với giọng của thôn này, nhưng về mọi người đều biết là người nhà với nhau.

Lâm Phong lập tức mỉm cười, dùng thổ ngữ địa phương trả lời: "Tôi ở thôn Lý Trại bên cạnh! Đến đây tìm người!"

Nghe được giọng nói quen thuộc của Lâm Phong, rất nhiêu người nở nụ cười hiền lành.

"ỒI Là người của thôn Lý Trại!"

Một người đàn ông lưng vác cuốc, trông giống như đang đi làm đồng, nghe thấy Lâm Phong nói vậy, anh ta hỏi: "Anh đến thôn chúng tôi tìm ai?"

"Thanh niên trong thôn chúng tôi đều đi ra bên ngoài làm việc hết rồi! Cậu có thể tìm ai trong này?"

Một bác gái bên cạnh anh ta cũng mỉm cười hỏi. Hiện tại trong thôn cũng chỉ có hơn trăm người, vả lại đều là người già và trẻ nhỏ.

Những người trẻ tuổi đã đi làm việc ở các thành phố lớn từ lâu.

Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Cháu tìm lão Từ! Là lão Từ trông hoa lanl Chẳng phải tháng trước ông ấy vừa trở về từ Thượng Hải hay sao?"

Tuy cuộc sống trong thôn của lão Từ không được tốt lắm, nhưng từ sau khi trải qua chuyện lần trước, lão Từ này có thể coi là nhân vật số một.

Lập tức bác gái chỉ tay vào một gian phòng gỗ ở giữa sườn núi nói: "Không xong rồi, nhưng lần này trở về bệnh nặng hơn, không biết có thể chống đỡ được bao lâu!"

Nói xong liền đi theo người đàn ông bên cạnh ra đồng ruộng làm việc.

Lâm Phong khựng lại.

Bệnh nặng hơn?

Anh vội vàng vội vàng đi vê phía ngôi nhà ở lưng chừng núi.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Căn phòng tối om tràn ngập mùi hăng hắc.

Một bóng người với mái tóc rối bù đang nằm trên giường, đôi mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người ra.

Người phụ nữ lau nước mắt, đi vê phía lão Từ, bưng một chén cháo kê trong tay tới.

"Ăn một chút đi."

Giọng nói của bà run run: "Nếu ông không khỏe, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Từng người từng người một, sao không ai nghĩ cho tôi chứ? Con trai chạy mất, ông bây giờ thì thành cái bộ dạng này, lão Từ à! Ông không thể nhẫn tâm như vậy!"

Nói đến đây, bà không thể nhịn được nữa, đặt cái chén trong tay xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, nước mắt chảy dài trên khóe mắt.

Lão Từ há miệng, tựa như nghe được giọng nói của người phụ nữ nhưng lại như không nghe thấy.

Người phụ nữ lau nước mắt, cuối cùng cầm cái chén lên, chậm rãi cẩn thận đút cháo kê trong tay vào miệng lão Từ.

Chỉ là hình như ông ta cũng sắp quên mất chức năng nuốt.

Mặc cho cháo kê chảy vào một nửa, ông ta phun ra ngoài một nửa.

Phàm là người tinh ý một chút thì biết.

Đây là một người hoàn toàn mất ý thức sống.

Chỉ còn chút tàn nến trong gió, không biết lúc nào thì tiêu tan.
Bình Luận (0)
Comment