Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Cậu Là Lâm Phong?

Chương 216: Cậu là Lâm Phong? Chương 216: Cậu là Lâm Phong?Chương 216: Cậu là Lâm Phong?

Một người làm việc chăm chỉ cả đời, khi không thể trông cậy vào thứ gì khác, chỉ dựa vào chút vận mệnh như vậy.

Có người mê ăn uống, có người mê quần áo, có người mê các thứ xa xỉ.

Đối với Từ lão đầu mà nói, thứ mà ông ấy luôn tâm niệm chấp nhất chính là những bông hoa lan nhỏ.

Năm đó khi con trai ông hoàn toàn hủy đi nguồn sống của mình, ông cũng mất đi tia hy vọng cuối cùng.

Ngay cả sau khi trở về từ Thượng Hải, ông vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Một người đàn ông sống lay lắt như vậy, theo thời gian dân dân mất đi hy vọng cuối cùng.

Sống còn có ích gì nữa chứ?

Chi bằng chết đi cho rồi.

Ý nghĩ này luôn ám ảnh ông suốt thời gian qua.

Vợ ông không biết mời bao nhiêu bác sĩ đến, nhưng đều vô dụng, đều nói là tâm bệnh.

Dần dần trong nhà không có tiên, nên cứ quẩn quanh thế này.

Có lẽ không còn được mấy ngày.

"Ông ăn thêm chút nữa đi."

Người phụ nữ thở dài, bón chút cháo gạo kê còn lại trong chén vào miệng của lão Từ.

Ông ấy dường như nghe hiểu, cổ họng khẽ động, nuốt cháo gạo kê xuống. "Cốc cốc..."

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động.

Người phụ nữ thấy kỳ lạ, giờ này sao còn có người tới tìm bà?

"Đợt xíu, tới ngay!" Người phụ nữ trả lời.

Bà vội vàng tìm khăn tay lau miệng cho lão Từ.

Sau đó đặt chén rỗng lên bàn, lau bàn tay đã tê dại rồi đi ra ngoài mở cửa.

Bà mở cửa cảnh giác nhìn ra bên ngoài, thì nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi lạ mặt.

"Cậu tìm ai?" Bà nhíu mày hỏi.

Người đứng ngoài cửa đương nhiên là Lâm Phong.

Anh nhìn người phụ nữ rồi mỉm cười nói: "Xin hỏi nhà lão Từ ở đây đúng không?”

Người phụ nữ hiển nhiên là sửng sốt.

"Cậu tìm chồng tôi có chuyện gì không?”

Bà nói xong bỗng nhiên nhớ tới một khả năng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Nếu cậu tới đòi nợ, vậy thì tôi không có biện pháp gì, hiện tại trong nhà có thứ gì có thể lấy đều đã bị dọn sạch hết rồi, hơn nữa lão Từ bây giờ cũng không chống đỡ được rồi, các người sao lại tuyệt tình như thế hả?"

Bà nói rồi thì bật khóc nức nở.

Lâm Phong khựng lại, nhất thời không phản ứng kịp, vừa rồi những người kia nói đều là thật!

"Tôi không phải tới đòi nợ."

Lâm Phong nghiêm túc nói, sau đó anh giơ lên một túi nilon màu đỏ cầm điện thoại di động của mình, nói: 'Lần trước tôi gặp ông ấy là ở Thượng Hải, sau đó đưa lão Từ về, người lân trước đưa ông ấy về thôn là chú hai của tôi, tên Lâm Hữu Căn, lần này tối tới đây là tặng hoa lan cho ông ấy!!"

Người phụ nữ sửng sốt một lúc, sau đó thò đầu ra khỏi cửa, liếc nhìn những thứ bên trong chiếc túi nhựa màu đỏ.

Bà nhận ra đó là hoa lanI

Hoa lan lúc này chính là liều thuốc cứu mạng của lão Từi

Cho dù nó có hữu ích hay không, thử trước rồi hẳn nói saul

"Cậu mau vào đi!"

Người phụ nữ có vẻ hơi xúc động, hai mắt hơi đỏ lên.

Mãi cho đến khi Lâm Phong đi vào nơi này anh mới giật mình phát hiện, cuộc sống của lão Từ khó khăn đến cỡ nào!

"Đây là bữa trưa hôm nay của hai người?"

Lúc này đúng thật là đến giờ ăn trưa.

Trong chiếc lọ sành cũ nát vẫn còn nước cháo màu vàng.

Nếu không Lâm Phong rất quen thuộc với cháo gạo kê, anh thậm chí cũng nhìn không ra đây là một nồi cháo!

Dường như vừa nhắc đến một chuyện đau lòng, cuối cùng người phụ nữ cũng không kìm được nước mắt.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, sau đó liếc nhìn lão Từ đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, không chút ham muốn sống nào.

Bà thở dài sờ nước mắt nơi khóe mắt, rồi nói: "Không ăn cái này thì còn có thể ăn cái gì? Trong nhà có một ít đồ đạc đều bị vơ vét sạch, đứa con trai bất hiếu kia ngoài việc suốt ngày vay mượn tiền, cuối cùng lại để chủ nợ tìm đến chúng tôi, tôi và lão Từ hiện giờ tuổi đã lớn, làm gì kiếm ra tiền chứ!"

Nếu không, chúng tôi cũng không đến mức này! Lâm Phong gật đầu, sau đó không nói nhiều mà đi về phía lão Từ.

Lão Từ lúc này rõ ràng đang hấp hối, đang gắng gượng chút hơi tàn.

Cứu người quan trọng hơn!

Trong lòng thầm nghĩ, Lâm Phong nói với người phụ nữ: "Có thể lấy một cái chén sạch được không? Tôi cần dùng."

Người phụ nữ lau nước mắt, gật gật đầu, tìm cho Lâm Phong một cái chén: "Chỗ tôi không có ly tách, lấy chén được không?"

Lâm Phong gật đầu, nhận lấy chén.

"Tôi đi rót cho cậu nước uống."

Người phụ nữ vội vàng nói, vội vàng lau nước mắt đi rót nước.

Bà thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng này của lão Từ.

Lâm Phong đặt chén lên ghế, sau đó lấy bình giữ ấm từ trong túi ra.

Từ lần trước đến công viên động vật hoang dã đánh bậy đánh bạ cứu được Trần Như Hải, Lâm Phong vẫn luôn có thói quen mang theo nước linh tuyên.

Anh cẩn thận rót ra một chén nước linh tuyền.

"Lão Từ?"

Lâm Phong gọi một tiếng, nhìn người đàn ông tiều tụy trên giường với vẻ mặt phức tạp.

Ông ấy rõ ràng là khoảng năm mươi tuổi, nhưng trông ông ấy như sáu bảy mươi tuổi, không, thậm chí còn già hơn.

Ánh mắt lão Từ hơi giật giật, tựa như nhận ra giọng nói của Lâm Phong.

"Còn nhớ tôi không?"

Lâm Phong nhẹ nhàng hỏi, anh bưng nước đến bên cạnh lão Từ, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ ông ấy dậy. “Cậu là ai?”

Lão Từ cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Phong một cái.

Chỉ tiếc là ông ấy không nhận ra.

Lâm Phong có chút sững sờ, trong lòng thậm chí còn cảm thấy một tia bi thương.

"Nào chúng ta uống chút nước trước, uống nước xong thì chú sẽ không sao nữa rồi." Lâm Phong nói.

Lão Từ bây giờ cả người lẫn thần trí không rõ, giống như nghe hiểu Lâm Phong nói cái gì, nhưng lại giống như là không nghe hiểu.

Chỉ ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, nhìn Lâm Phong há miệng, ý bảo mình muốn uống nước.

Lâm Phong liếc nhìn chiếc thìa uống cháo gạo kê vừa rồi trong chén, thuận tay cầm lấy.

"Há miệng, a..."

Lâm Phong nhỏ giọng dỗ dành.

Lão Từ ngoan ngoãn vươn người tới uống nước linh tuyền Lâm Phong đút cho.

Hai mắt ông ấy nhất thời sáng lên, giống như là uống được cái gì đó rất ngon, bỗng nhiên một tia sáng chợt lóe lên.

"Còn muốn."

Lão Từ nhỏ giọng nói.

Lâm Phong mỉm cười, bây giờ lão Từ giống như một đứa trẻ, anh cẩn thận cầm thìa múc một thìa nước linh tuyền, đút cho lão Từ.

Lão Từ rất nhanh đã uống xong chén nước, thần trí của ông dường như thanh tỉnh hẳn. Ông nhìn Lâm Phong bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu là Lâm Phong?"

Lâm Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười gật đầu, đặt cái chén trong tay xuống, đáp lại: "Đúng, chúng ta đã gặp nhau ở Thượng Hải, chú quên rồi sao?"

Trí nhớ của lão Từ dường như bắt đầu quay trở lại, ông nhớ tới Lâm Phong, nhớ đến Thượng Hải, hình như cuối cùng ông cũng nhớ tới những hạt giống hoa lan mình tự tay giao cho Lâm Phong!

"Hoa lan, hoa lan, Tố Quan Hà Đỉnh!"

Ông há miệng hét lên kinh ngạc.

Lâm Phong mỉm cười nói: "Tôi biết, tôi biết, chẳng phải tôi mang tới cho chú rồi hay sao?”
Bình Luận (0)
Comment