Chương 217: Ăn uống xong đi hái nấm
Chương 217: Ăn uống xong đi hái nấmChương 217: Ăn uống xong đi hái nấm
Anh nói xong thì cẩn thận xách chiếc túi nilon màu đỏ trong tay lên, đặt lên ghế đẩu rồi mở ra.
Khoảnh khắc chiếc túi được mở ra, một mùi thơm thấm đẫm ruột gan lập tức tỏa ra.
Ánh mắt lão Từ trong nháy mắt giống như tràn ngập tinh quang, mùi hương này ông rất quen thuộc.
"Tố Quan Hà Đỉnh!!"
Ông kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó miễn cưỡng chống người nghiêng về phía trước, giống như muốn nhìn thấy rõ gốc lan này, gốc lan mà ông luôn tâm niệm cả nửa đời người.
Hoa lan trước mắt thật sự quá đẹp.
Những chiếc lá màu xanh non mơn mởn, phía trên lá thậm chí còn có những giọt sương đọng lại, trong suốt cực kỳ xinh đẹp.
Tổng cộng có hai nụ hoa đã mọc bên dưới, một nụ vẫn đang chớm nở và nụ còn lại đã hé nở.
Hương thơm trong veo như sóng biển, từng đợt từng đợt ùa tới.
Ánh mắt lão Từ cũng từ đục ngầu dần dần trở nên trong suốt, đến cuối cùng chỉ còn lại vẻ tỉnh táo.
Khuôn mặt ông rạng rỡ vì ngạc nhiên, tựa như cả người đều sống lại!
Đây là nguồn sống của ông!
Nguồn sống của ông đã trở lại rồi!
Khi người phụ nữ quay lại, nhìn thấy lão Từ như vậy, bà trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng há hốc, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lão Từ bỗng nhiên giống như biến thành một người khác!
"Lão Từ, ông khỏe rồi à?"
Bà đang cầm một chén nước, vội vàng buông nước trong tay xuống, sau đó ngồi xuống bên giường, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông.
"Hoa lan, hoa lan đã trở lại!"
Lão Từ cười toe toét.
Người phụ nữ lúc này mới nhìn thấy chậu lan đặt trên ghế.
Bà không biết nhiều về hoa lan, nhưng bà biết đây là vận mệnh của lão Từi
Được cứu rồi, được cứu rồi, lão Từ được cứu rồi!
"Hoa lan này là cậu mang đến à?"
Người phụ nữ nhìn Lâm Phong, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm kích.
Lâm Phong gật đầu nói: 'Đây là hạt giống lão Từ đưa cho tôi, sau khi tôi trồng được thì mang đến tặng ông ấy một gốc."
Anh suy nghĩ một chốc rồi nói với người phụ nữ: "Thím đợi tôi một chút, tôi đi lấy chút đồ rồi quay lại."
Người phụ nữ không nghi ngờ gì lời Lâm Phong nói.
Thấy bà gật đầu, Lâm Phong bước nhanh ra khỏi căn nhà nhỏ cũ nát, sau đó đi về phía chân núi.
Nơi này vốn ít người, hiện tại đến chân núi lại càng không nhìn thấy bóng người.
Lâm Phong nhìn trái phải không ai chú ý tới mình, vì thế liền tiến vào trong không gian.
Trong không gian có nhiều loại rau quả mà lần trước mình tự trồng.
Anh không quan tâm rốt cuộc là cái gì, anh thu hoạch hết toàn bộ.
Lấy cái túi nylon lúc nãy mang ra, anh chất đây một túi lớn rau củ. Trong không gian nuôi 30 con vịt, anh cũng bắt năm con.
Tiện thể anh đem cả một thùng trứng vịt anh tích góp trong không gian ra ngoài.
Thành thật mà nói, Lâm Phong cũng không biết ăn những thứ này có thể chữa khỏi bệnh cho lão Từ hay không, nhưng anh cảm thấy những thứ được trồng trong không gian tốt hơn so với những thứ bên ngoài.
Lúc này lão Từ uống nước linh tuyên, cả người đều rạng rỡ.
Thà tin rằng có còn hơn không.
Lăn qua lăn lại một hồi, trên tay Lâm Phong cầm hai túi lớn đầy ắp rau củ và thêm năm con vịt.
Anh chia những thứ này làm hai chuyến, vận chuyển đến cửa nhà lão Từ, sau đó lần nữa bước vào nhà lão Từ.
"Những thứ này là tôi mang đến cho lão Từ, xem như ân tình lúc trước chú ấy đã đưa hoa lan cho tôi." Lâm Phong mỉm cười nói.
Người phụ nữ giật mình, vội vàng nói: "Sao tôi có thể xấu hổ vậy chứ, những thứ này quá đắt, mấy con vịt này đều quá quý!"
Lâm Phong mỉm cười khoát tay, ý bảo bà không cần nói nữa.
Sau đó anh lấy trong túi mình ra 50 nghìn tệ tiền mặt.
Số tiên này anh đã chuẩn bị từ sáng sớm, định mang đến cho lão Từ.
"Số tiền này đưa cho lão Từ dùng để nuôi hoa lan, hai người đừng nói với bên ngoài, miễn cho khiến người khác nhớ thương."
Lâm Phong tìm một cái cớ nói.
"Có hoa lan rồi thì bệnh của lão Từ sẽ dần khỏi lên thôi, thím hãy chăm sóc tốt cho lão Từ, ở nhà trồng hoa lan, nếu thiếu tiền thì đến chỗ tôi bán hoa lan, có bao nhiêu tôi thu hết bấy nhiêu." Lâm Phong nói xong nhìn qua lão Từ đang mê mẩn nhìn chăm chăm hoa lan, không chịu rời mắt.
Anh thấy hơi dở khóc dở cười.
Người phụ nữ nước mắt lưng tròng muốn giữ anh ở lại ăn cơm, nhưng Lâm Phong vội vàng xua tay từ chối.
Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn đang chờ mình ở nhà.
Từ biệt lão Từ, Lâm Phong chạy xe đạp điện về nhà.
Bây giờ đã đến giờ nấu cơm trưa, Lâm Phong về đến nhà liên nhìn thấy một lớn một nhỏ đang nhìn cái bếp mà phát sầu.
"Ba ba, ba về rồi!"
Lâm Thiến Thiến đã nghe thấy tiếng xe điện từ xa, cô bé lập tức nhìn về phía lối vào sân nhỏ, vừa nhìn thấy Lâm Phong trở về lập tức vui vẻ hô tol
Khương Y Thanh có chút ngượng ngùng nhìn vê phía Lâm Phong đang đỗ xe điện ở cửa, nhỏ giọng nói: 'Em muốn nấu cơm, nhưng em không làm được..."
Lâm Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh thấy có chút đáng yêu.
"Không sao, để anh làm, lát nữa chúng ta ăn xong đi vào trong núi hái nấm."
Lúc Lâm Phong vừa mới trở về đã nghe cô nhỏ nói, mùa này trong núi có nấm đầu xanh và nấm mối có thể ăn được rồi, nếu may mắn có thể gặp được nấm tùng nhung đấy!
Vốn dĩ bọn họ về là để nghỉ dưỡng, bây giờ mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, vừa lúc có thể lên núi dạo chơi rồi.
Nghe nói có thể lên núi hái nấm, một lớn một nhỏ hai mắt lập tức sáng rực lên!
Hai người đều ở thành phố lâu như vậy, chưa từng đi vào trong núi chơi!
Không nói đến Khương Y Thanh, ngay cả Thiến Thiến cũng chưa từng đi! Dù sao lúc trước cô nhóc còn quá nhỏ, đi đường núi còn đi chưa vững, chứ đừng nói là leo núi.
Bây giờ cô bé đã lớn hơn một chút, có thể chạy có thể nhảy, hơn nữa Khương Y Thanh cũng đi theo, có thể trông giúp cô nhóc, vừa vặn để Lâm Phong rãnh tay hái nấm.
Lúc còn rất nhỏ, anh đã từng ăn những món ngon này, nhưng khi lớn lên, bị cuộc sống bức bách không còn tâm tư lên núi hái nấm, vả lại sau đó đi Thương Hải thì càng không cần phải nói.
Giờ trở lại là đủ rồi!
Ba người bắt tay ngay vào việc, chuẩn bị nấu bữa trưa.
Hôm qua bọn họ đi huyện thành vừa vặn mua rất nhiều ít đồ ăn.
Chỉ là thức chưa bắt đầu rửa thì chú hai ở cách vách đã chạy sang gọi.
Thím hai đứng ở cửa thò đầu lại nhìn, thấy Lâm Phong hình như đang chuẩn bị rửa rau, trong lòng liền sốt ruột.
"Ôi giời, hôm nay chẳng phải cháu đã đồng ý sang nhà thím ăn cơm rồi hay sao? Thím đã chuẩn bị thức ăn xong hết rồi!"
Thím Hai vội vàng nói: "Vịt trong nhà nuôi đã một năm, cũng đến lúc giết thịt ăn được rồi, thím và chú hai của con, thêm Dao Dao nữa ăn không hết!"
Lâm Phong hơi do dự, thím hai đã chạy sang kéo người đi.
"Đi thôi, Thiến Thiến, đi với bà Hai nào, trong nhà bà Hai có đồ ăn ngon!"
Thím Hai vừa nói còn vừa kéo theo Khương Y Thanh.
Lâm Phong chẳng biết làm sao chỉ có thể đồng ý đi theo.
"Đi thôi"
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh, mỉm cười nói: "Mau ăn xong đi, ăn vịt xong để có sức, buổi chiều chúng ta thi xem ai hái được nhiều nấm nhất!"