Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228: Thôn Hắc Thủy

Chương 228: Thôn Hắc Thủy Chương 228: Thôn Hắc ThủyChương 228: Thôn Hắc Thủy

Khương Y Thanh thật ra không phát hiện Lâm Phong bỗng nhiên dừng lại, cô đi về hướng Thiến Thiến, tìm một chút thời gian, sửa lại đầu tóc cho Thiến Thiến một chút, tết búi tóc tròn trên quả đầu bù xù này.

Rồi sau đó, mình cũng ghim một quả đầu búi tròn.

Sau khi ghim xong, Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến cùng đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được đồng thời cười ra tiếng!

"Được rồi được rồi, ăn cơm đi!"

Lâm Phong lúc này cuối cùng phục hồi tinh thần lại, sau đó kêu hai người ăn cơm.

"Đợi lát nữa ăn xong rồi, ba phải ra ngoài một chuyến, Thiến Thiến con ở nhà, có thể chơi đùa trong san, cũng có thể đi tìm chị Dao Dao chơi đùa, thế nhưng nhất định phải nghe lời dì Tiểu Thanh, biết không?"

Lâm Thiến Thiến đang ăn từng muỗng từng muỗng cháo, nghe Lâm Phong nói như vậy, nhất thời nghiêm túc gật đầu nhỏ của mình.

"Ba ba, Thiến Thiến biết rồi!"

Cô nhóc ăn xong cháo, xoa xoa miệng của mình, rồi sau đó vẻ mặt thành thật nhìn Lâm Phong nói: 'Ba ba trở về nhớ manh quà cho Thiến Thiến nhau! Tốt nhất là đồ ăn ngon!"

Lâm Phong bật cười.

Cô nhóc này, suốt ngày cứ đòi đồ ăn!

Anh gật đầu, rồi sau đó lại dặn dò Khương Y Thanh một lúc, sau đó lái xe máy điện, đi thôn Hắc Thủy.

Thôn Hắc Thủy. Tại mảnh đất Vân Nam này, đây là dành riêng cho giao dịch ngầm đổ thạch trong lòng đất.

Trên cơ bản, rất nhiêu du khách qua đây mua những đổ thạch này, đều đã trải qua thăm dò, cũng có rất nhiều là đồ làm giả.

Mà thôn Hắc Thủy thì khác.

Nơi này rất gần Việt Quốc, rất nhiều người bên đó đều là len lén vượt qua biên qua đây bán đá.

Có thể ở chỗ này bán đổ thạch, trên cơ bản đều hình thành một loại ăn ý, tuyệt đối hàng thật, lại không trải qua thăm dò.

Bằng không thời gian dài, bị người phát hiện, gần như sau này, ngươi cũng đừng nghĩ lăn lộn vào được giới đổ thạch.

Lâm Phong đương nhiên không hiểu những thứ này.

Anh chẳng qua chỉ muốn một chiếc máy cắt nhỏ và nhân tiện học kỹ thuật cắt.

Thôn Hắc Thủy cách thôn Lý Trại khoảng nửa giờ lộ trình.

Lâm Phong lái xe điện cũng mất từng ấy thời gian.

Đối với những khu vực đen như thôn Hắc Thủy, trên cơ bản đều là càng hẻo lánh càng tốt.

Thôn Lý Trại vẫn là đường xi măng, tuy tuy đường núi quanh co dốc đứng nhưng vẫn có thể đi vào.

Nhưng thôn Hắc Thủy thì khác à nha.

Đi theo Thôn Lý Trại thẳng về tận cùng phía tây, cũng chính là sâu trong núi lớn.

Giữa hai đỉnh núi hùng vĩ, có một con đường hẹp.

Đường hẹp quanh co nên gân như chỉ có thể đồng thời chứa chiếc xe gắn máy đi qua. Lúc Lâm Phong đi, trên đường gặp không ít con la kéo đoàn xe.

Con la là tạp chủng do ngựa cùng lừa giao phối, chịu khổ nhọc, chở hàng tốt, đủ bên bỉ, dễ nuôi.

Vì vậy thôn Hắc Thủy nuôi không ít la, cũng vì để vận chuyển đổ thạch.

Cũng may mắn này con đường hẹp này không dài, nếu không, Lâm Phong còn không biết phải làm lỡ bao nhiêu thời gian mới có thể đến thôn Hắc Thủy.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng ở ngừng lại cổng thôn Hắc Thủy.

Lúc này, Lâm Phong cuối cùng nhìn thấy đội ngũ vô cùng đồ sộ trước mắt.

Khắp nơi đều là xe điện, hoặc những con la được buộc vào cọc và được đánh dấu theo nhiều cách khác nhau.

Lâm Phong tới coi như là tương đối trễ, lúc này xe điện chỉ có thể đỗ ở rìa rất xa.

Anh lấy ra khóa xe đã chuẩn bị sẵn, rồi khoá kỹ xe.

Sau khi xác nhận đã khóa kỹ, trong xe cũng không có vật phẩm quý giá, Lâm Phong mới xem như triệt để an tâm.

Dù sao trộm cắp đầy đường.

Phải cẩn thận một chút không thì mất xe.

Đến khi làm xong mọi thứ, lúc này Lâm Phong mới bỏ chìa khoá vào trong túi, đi về hướng thôn Hắc Thủy.

Thôn Hắc Thủy, xây dựng ở giữa sườn núi, là một ngôi làng tự nhiên.

Không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

Phần lớn là những ngôi nhà được xây dựng dọc theo sườn núi, con đường chính của làng chuyên dùng để buôn bán cũng là con đường bằng phẳng duy nhất trong thôn.

Người ta nói rằng con đường chính là con đường bằng phẳng duy nhất trong thôn, nhưng thực tế nó chỉ rộng ba mét.

Dù sao, có thể xây một con đường bằng phẳng ở ngay giữa sườn núi như vậy, vào năm đó thực sự xem như là hành động vĩ đại rồi.

Lâm Phong liếc nhìn bảng hiệu thôn đặt ở lối vào thôn khi anh bước vào.

Nó được đỡ bằng hai khúc gỗ dày, ở giữa treo một tấm bảng gỗ đơn giản.

Chữ trên tấm bảng không biết đã có bao nhiêu năm, trải qua mấy năm lễ rửa tội, chỉ có thể nhìn rõ ba chữ lớn.

Thôn Hắc Thủy.

So với những ngôi làng nghèo kiết xác thời đó, thôn Hắc Thủy không thể nói là không phồn hoa.

Lâm Phong bỗng có một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Năm đó, năm đó ba ba mụ mụ của mình chính là tới nơi này tiến hành giao dịch đổ thạch sao?

Bây giờ, mình lại một lân nữa đi lên lộ trình mà bọn họ từng đi năm đó, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót khó có thể dùng lời diễn tả được.

Năm đó thời điểm trong nhà đổ thạch táng gia bại sản, bao nhiêu người đều ở sau lưng cười nhạo ba mẹ, thậm chí ngay trước mặt của mình, cười nhạo ba mẹ muốn tiền muốn điên rồi.

Nhưng Lâm Phong biết, mụ mụ chỉ là muốn ở bên cạnh mình nhiều hơn mà thôi.

Cũng là vì gia đình, để họ sống cuộc sống càng thoải mái hơn mà thôi.

Tâm tư bay xa, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, ép xuống toàn bộ những suy nghĩ bi thương trong lòng.

Rồi sau đó, Lâm Phong theo đoàn người, đi về bên trong thôn Hắc Thủy.

Giao dịch đổ thạch trong Thôn Hắc Thủy, mỗi ngày chín giờ đúng giờ bắt đầu. Thời điểm Lâm Phong đi vào trong thôn, khoảng mười giờ, vừa hay là thời điểm náo nhiệt nhất.

Con đường lát đá xanh rộng ba mét, mặt đường không quá mỏng manh nhưng bằng phẳng.

Nhiều người bình thường đã dành thời gian để dựng các quầy hàng ăn uống ở hai bên đường, hầu hết trong số đó là những món ăn vặt dành cho người sành ăn địa phương ở Vân Nam.

Và nhiều hơn nữa là những người bán đá thản nhiên ngồi dưới đất, trên người lấm lem bùn đất.

Lâm Phong liếc nhìn thấy nhiều đứa trẻ chưa trưởng thành.

Da của chúng trông sẫm màu hơn trẻ em trong nước, gầy hơn, mắt to hơn, tóc đen và dày hơn.

Con mắt tuy sáng, thế nhưng đứa nào cũng trông hơi thiếu dinh dưỡng.

Lâm Phong biết, những đứa bé này chắc đến từ nước láng giềng.

Phần lớn đều là lặng lẽ vượt biên qua đây, mang những đá này qua đây bán kiếm được đồng nào hay đồng nấy.

Dường như đã nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Phong, những đứa trẻ này lập tức cười hướng về Lâm Phong bắt chuyện.

"Mua đá sao? Rẻ! Nhiều, càng rẻ!"

Nói mấy tiếng phổ thông lắp bắp, thế nhưng rất có thứ tự.

Phần lớn đều là tiếng Trung học được dựa vào quá trình chúng quanh năm suốt tháng lăn lộn ở chỗ này.

Lâm Phong nhìn thấy bọn nhóc tươi cười rực rỡ, rồi sau đó mỉm cười lịch sự. Không đáp lời.

Anh thuận theo phố đi, thấy càng ngày càng nhiều quây hàng bán đổ thạch, nhưng lại không thấy bán máy cắt.

"Anh ơi! Xin hỏi một chút, nơi đây có bán thiết bị chuyên môn cắt kim loại đổ thạch hay không?”

Lâm Phong đi tới trước một gian hàng, lễ phép hỏi.

Người đàn ông mới vừa mua một bát mì cay, đang thưởng thức mì.
Bình Luận (0)
Comment