Chương 235: Khương Y Thanh bị bỏng tay
Chương 235: Khương Y Thanh bị bỏng tayChương 235: Khương Y Thanh bị bỏng tay
"Đừng nói nhảm, muốn hay không tôi phải xem thế nào mới biết được!"
Tiền Lão Tam nói.
Lão Trần cũng không nói nhiều nữa, ông ta mỉm cười câm tảng đá lên rồi đi tới chỗ Tiền Lão Tam, đưa tảng đá trong tay cho Tiền Lão Tam.
"Được, được, được, ông xem kỹ đi! Ông cũng không phải cậu thanh niên kia, có muốn lừa ông cũng không được!"
Lão Trần nói xong cũng không ở lại nói chuyện với Tiền Lão Tam nữa.
Bấy giờ Tiền Lão Tam mới nhíu mày, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát tảng đá kỳ lạ trước mặt cao gần bằng đùi mình.
Tảng đá này có hình dạng kỳ lạ, bất kể kết cấu hay màu sắc của đá, trông không giống như tảng đá có thể mở ra phỉ thúy bên trong!
Tiền Lão Tam định ném tảng đá trở lại chỗ cũ.
Thế nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là di chứng của những năm lăn lộn trong giới cược đá lưu lại, Tiên Lão Tam hơi nghi ngờ.
Ông ta nhíu mày, cắn răng nói: "Hai mươi ngàn! Hai mươi ngàn tệ, tôi lấy tảng đả này!"
Tiên Lão Tam nhìn Lão Trân chăm chú.
Lão Trần không nhịn được cười, sảng khoái gật đầu: "Được, được, được, bán cho ông chủ Tiền lão đấy, nếu là người khác đừng nói là hai mười ngàn, dù ít hơn một xu tôi cũng không bán!"
Làm ăn buôn bán, ai nấy cũng đều khôn khéo.
Ngay sau đó Tiên Lão Tam trả tiền mang tảng đá vê.
Nhân tiện ông mua luôn hai tảng đá mà mình nhìn trúng trước đó về luôn. Ông mua tổng cộng ba tảng đá, tiêu sạch hết số tiền dự tính của mình, Tiền Lão Tam mới dừng tay.
"Cũng may tảng đá này không đắt lắm, nếu không mình đúng là bị điên rồi.".
Tiền Lão Tam nhìn tảng đá lớn nhất, cũng là tảng đá rẻ nhất, trong lòng âm thâm tính toán. ...
Sau khi rời khỏi chỗ cược đá, Lâm Phong tìm được một chỗ không người, ném tất cả những thứ mình mua vào trong không gian.
Anh không để những thứ đó bên ngoài, dù sao tiền tài không thể lộ ra ngoài, sau khi mua đá cược, Lâm Phong sợ có người theo dõi mình, vì vậy anh đã đi lòng vòng quanh thôn Hắc Thủy vài vòng, sau đó mới chạy xe điện về nhà.
Lúc về đến nhà thì đã là giữa trưa.
Lâm Phong về nhà nấu cơm cũng đã muộn, anh vội vàng dừng xe điện, vọt nhanh vào trong sân nhà.
Kết quả nhìn cảnh tượng trước mắt, khiến anh sững sời
"Hai người đang làm gì vậy?”
Lâm Phong đỡ trán cười bất đắc dĩ hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Phong, một lớn một nhỏ đồng thời từ trong bếp ngẩng đầu lên, mông lung nhìn Lâm Phong, không ai kịp phản ứng gì.
Ngược lại cô nhóc Lâm Thiến Thiến phản ứng rất nhanh, bé đứng dậy nháy mắt với Lâm Phong, nhe răng cười rạng rỡ: 'Ba ba, ba về rồi à? Con và mẹ đang định nấu cơm!"
Nấu cơm..."
Hai người xác định không phải làm nổ bếp đấy chứ?
Lâm Phong nhìn hai người trước mặt, huyệt thái dương giật giật.
Nhìn dáng vẻ của Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến, nào phải là dáng vẻ đang nấu cơm.
Đầu tổ quạ lúc sáng còn chưa chảy suôn, mặt mũi hai người hiện giờ lấm lem tro bếp!
Không biết có phải bị sặc khói vào mắt hoặc mũi hay không, mà thấy hai người đưa tay lên dụi dịu mắt và mũi, kết quả là hai khuôn mặt vốn trắng nõn mịn màng đều đen thuil
Một lớn một nhỏ đúng thật là giống hai con mèo hoa nhỏ!
Hơn nữa, trong sân cũng bị hai người làm cho lộn xộn hết cả lên.
Lá rau bay tứ tung, cộng thêm nồi niêu xoong chảo rải rác khắp nơi!
Nếu không phải lúc Lâm Phong tiến vào nhìn thấy hai người đang nấu cơm, anh còn tưởng rằng có trộm vào nhà cơ đấy!
"Lâm, Lâm Phong, anh về rồi à?"
Khương Y Thanh vội vàng lén lau mặt mình thật mạnh, trước khi Lâm Phong đi tới.
Cô biết trên mặt mình dính bụi, cô không biết nấu củi, đồ ăn đã rửa sạch, chỉ chờ cho vào nồi nấu thôi, nhưng nhóm lửa mãi vẫn không cháy!
Cô bị sặc khói chảy cả nước mắt, khuôn mặt thì lấm lem.
Đã hạ quyết tâm là phải nấu cơm xong trước khi Lâm Phong trở vê, sau đó rửa mặt sạch sẽ, phải thật xinh đẹp chờ Lâm Phong về khen ngợi mình.
Nhưng cuối cùng có trời mới biết chuyện gì xảy ra, lửa không nhóm được, ngay cả Lâm Thiến Thiến đến giúp cô cũng biến thành mèo hoa nhỏ luôn.
Khuôn mặt của Khương Y Thanh nóng bừng, cô vươn tay muốn lau sạch khuôn mặt của mình lần nữa.
Tuy nhiên, cô không biết là trên tay mình vốn nhiều bụi, càng lau thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ của cô càng biến thành màu đen! Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Y Thanh, mí mắt anh giật giật, cuối cùng anh ấy không thể nhịn được bật cười!
"Anh nói này, hai người định nấu cơm đúng không?"
Lâm Phong bước về phía trước, thấy rõ Khương Y Thanh trước mặt.
Cô nàng biết trên mặt mình chắc chắn có nhiều vết bẩn, cho nên lập tức muốn cúi đầu, không muốn Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Cái đầu nhỏ này, suýt chút nữa chôn vào ngực mình!
"Ba ba, Thiến Thiến và mẹ rất muốn nấu cơm đợi ba về ăn! Nhưng mà cái bếp lớn này không biết có chuyện gì, mãi không nhóm lửa được, đến tay của mẹ cũng bị bỏng luôn rồi!"
Thiến Thiến thành thật nói với Lâm Phong.
Lâm Phong vừa nghe còn cảm thấy buồn cười, nhưng khi nghe Lâm Thiến Thiến nói Khương Y Thanh bị bỏng, sắc mặt của anh liên trâm xuống!
"Em bị bỏng à?"
Lâm Phong vội vàng tiến lên, nắm lấy tay của Khương Y Thanh, trầm giọng hỏi: "Bị bỏng ở đâu? Đưa anh xem nào."
Khương Y Thanh cực kỳ ngại ngùng, sao anh còn lo đến vết bỏng làm gì?
"Không, không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."
Khương Y Thanh vội vàng nói, sau đó ngẩng đầu, thận trọng nhìn Lâm Phong: "Em xin lỗi, em cứ nghĩ cái bếp này dễ nấu, em không cố ý làm nhà bếp lộn xộn thế này, em chỉ muốn nấu cơm xong trước khi anh về, sau đó..."
Thấy Khương Y Thanh vẫn đang nói, hơn nữa hoàn toàn không trả lời đúng vấn đề anh hỏi, lông mày của Lâm Phong nhíu càng chặt.
"Em nghe rõ câu hỏi của anh không?”
Lâm Phong nghiêm túc nói, trực tiếp cắt ngang lời Khương Y Thanh: "Nếu em cứ luyên thuyên mấy lời đó, anh không ngại hôn em đến khi nào em yên tĩnh lại mới thôi."
Khuôn mặt của Khương Y Thanh lập tức đỏ bừng!
Cô sững sờ, cắn cắn môi, ánh mắt hơi mê mang nhìn Lâm Phong, một lúc lâu mới nói: "Ở, ở trên tay."
Y Thanh nói xong, đưa tay của mình ra.
Trên cánh tay trắng nõn mịn màng bỗng có một vết phồng rộp to bằng đầu ngón tay cái.
Lâm Phong nhìn thấy mà đau lòng, lông mày càng nhíu chặt hơn!
Hơn nữa, mãi cho đến khi nắm lấy tay của Khương Y Thanh, Lâm Phong mới nhìn thấy rõ, đâu chỉ có mỗi vết phồng rộp lớn này, vẫn còn nhiều vết bỏng khác bị tia lửa bắn vào.
Thêm nữa còn có đủ loại dấu vết bị khói dày đặc hun đen.
Anh đau lòng không thôi.
Khương Y Thanh lại cảm thấy rất xấu hổ, tuy rằng trên mặt cô lấm lem tro bếp đen thui nhìn không ra gì cả, nhưng hai lỗ tai đã hiện lên màu đỏ rồi.
"Em, em không sao, không đau gì hết."
Cô cắn môi, mắt ngân ngấn nước, thì thâm.