Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Tiên Lão Tam

Chương 234: Tiên Lão Tam Chương 234: Tiên Lão TamChương 234: Tiên Lão Tam

Dáng vẻ của Lâm Phong tựa như là đã hạ quyết tâm rất nhiều.

Nhìn Lâm Phong thế mà đồng ý ngay, Lão Trần thầm vui mừng trong bụng!

Đây chẳng phải là nhặt được một món hời lớn hay saol

Lâm Phong giả vờ nhíu mày nói: "Ông chủ, tảng đá này của ông thật sự là đào ra từ hố số một chứ? Đừng lừa người khác đấy!"

Lão Trần đang định bỏ đá vào túi nhựa cho Lâm Phong, nghe Lâm Phong hỏi thì vui vẻ liền.

"Chàng trai trẻ, những cái khác không nói, tuy rằng bên trong có phỉ thúy hay không, tôi không dám bảo đảm, nhưng tảng đá này 100% chính là lấy từ hố cũ số một ra! Tự tay tôi lấy ra mà sao có thể giả được cơ chứ?"

Những gì lão Trân nói là đúng, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được, tảng đá này không phải là giả.

Người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn thấy Lâm Phong thật sự mua tảng đá, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.

Trong mắt ông hiện giờ Lâm Phong không khác gì bị người khác lợi dụng.

Xét cho cùng loại đá tệ nhất này, đừng nói là tám ngàn, ngay cả tám trăm tệ người khác muốn cũng phải cân nhắc.

Rủi ro thật sự quá lớn.

Anh chàng Lâm Phong này xem ra...

Ngây thơ, ngốc nghếch.

Chắc là lần đầu tiên đến thôn Hắc Thủy nên mới bị lừa.

Nếu không có Lão Trân này, ông đã lên tiếng nhắc nhở rồi, nhưng bây giờ chủ sạp là Lão Trân đang ở trước mặt mình, với lại mình cũng xem như có chút giao tình với lão ấy.

Thấy vẻ mặt vui mừng của Lâm Phong, người đàn ông trung niên không kìm được, cúi người nói với Lâm Phong: "Cậu thật muốn mua tảng đá này sao? Nếu như tảng đá không rời khỏi quây hàng, cậu có thể đổi ý trả lại, một khi rời khỏi nơi này, cho dù cậu chưa ra khỏi thôn Hắc Thủy, cũng không thể đổi lại được đâu!"

Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, ông ta giả vờ ho khan.

Mọi người xung quanh đều gật gật đầu, chứng tỏ người đàn ông trung niên nói đúng.

Lâm Phong sửng sốt.

Lúc nãy anh chưa nghiêm túc quan sát người đàn ông trung niên này, giờ được ông ấy nhắc nhở, anh cũng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ông ấy.

Tuy rằng trong thâm tâm anh biết rõ tảng đá này có cái gì, nhưng được một người xa lạ nhắc nhở như vậy, trong lòng Lâm Phong như có dòng nước ấm chảy qua.

Lâm Phong mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên, sau đó đáp lại: "Cảm ơn anh, nhưng tôi khá thích tảng đá này, cảm thấy mình và nó có duyên, có lẽ là tâm linh tương thông cũng không chừng.”

Lâm Phong nói rất chân thành, và nghiêm túc.

Nhưng khi những lời nói đó rơi vào tai những người xung quanh thì hoàn toàn không phải ý này.

Đám đông xung quanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó phá lên cười!

Anh nói xem! Chuyện quái gì thế này?

Người ta đã có lòng tốt nhắc nhở, nhưng cuối cùng lại nháo ra chuyện như thết

Đúng thật là làm ơn mắc oán!

Sắc mặt Lão Trần vốn hơi khó coi, nhưng giờ nghe Lâm Phong rực tiếp từ chối, lão lập tức mỉm cười lên tiếng: "Tiên Lão Tam, tôi đã bảo ông đừng nhúng tay vào chuyện của người khác, hiện giờ tiền tôi cũng đã thu rồi, đá cũng đã bán ra rồi, còn trả lại gì nữa? Chúng ta giao dịch không thành thì vẫn còn tình nghĩa, ông đừng phá hư chuyện làm ăn của tôi!"

Những lời Lão Trân nói mơ hồ có vài phần mang hàm ý đe dọa.

Tiền Lão Tam lập tức cười khổ khoát khoát tay, dứt khoát không nói lời nào.

Đành vậy.

Ông lo lắng vớ vẩn rồi!

"Được rồi! Vậy chúc cậu may mắn nhé!"

Tiền Lão Tam mỉm cười liếc nhìn Lâm Phong cầm chiếc túi nhựa màu đỏ trong tay, ông im lặng không nói lời nào.

Ông đã nói hết những gì muốn nói rồi.

Lâm Phong nhìn Tiên Lão Tam chăm chú một lúc, sau đó nói: "Tảng đá thứ ba bên phải, anh có thể thử xem thế nào."

Lâm Phong hạ thấp giọng nói ra.

Tảng đá thứ ba có hình dạng kỳ lạ.

Bên dưới tảng đá đáy nhọn, phía trên thì to ra như cái đĩa.

Lúc nãy Lâm Phong cũng khá tò mò, cầm tảng đá lên bỏ vào trong cái thùng màu đỏ để thử.

Kết quả là viên đá chìm xuống.

Nhưng lực nổi lên cũng có, không chìm hẳn như tảng đá trong tay mình.

Lý do tại sao anh không mua nó. Rất đơn giản là vì anh không tự mở ra được.

Tảng đá lớn như vậy, ước chừng phải dùng đến máy cắt cỡ trung bình hoặc máy cắt cỡ lớn mới cắt được. Thêm nữa anh cũng không xác định, nếu tảng đá chìm hoàn toàn trong nước là phán đoán có chính xác hay không.

Hơn nữa tảng đá này có giá một trăm ba mươi nghìn tệ.

Nghĩ lại anh thực sự cảm thấy không cần thiết phải mua nó.

Nhưng vừa nãy Tiền Lão Tam đã giúp mình, nên anh cũng thuận miệng nói cho ông ta biết.

Lâm Phong nói xong liền xoay người rời khỏi đám đông, Tiền Lão Tam vẫn còn đang ngây người chưa kịp phản ứng!

Cái gì?

Vừa rồi cậu trai đó nói với mình cái gì?

Hình như là nói...

Tảng đá thứ ba bên phải, bảo mình có thể thử xem?

Phản ứng đầu tiên của Tiền Lão Tam chính là cảm thấy người này có phải đầu óc có vấn đề hay không, nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta nhịn không được nhìn viên đá đó.

Ông ta nhìn tảng đá, mày nhíu lại.

Đặt tảng đá trong thùng rồi lấy nó ra.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi, chính là phương pháp cậu thanh niên đó phán đoán được viên đá.

Thành thật mà nói, nó giống như chơi trò chơi nhà chòi của mấy đứa trẻ.

Nếu thật sự có thể nhìn ra được cái gì, sao cậu thanh niên đó không mua đi?

Hoặc là, tại sao cậu ta lại mua một tảng đá vô giá trị như vậy rồi bỏ đi?

Tiền lão tam cảm thấy mình nhất định là điên rồi.

Ông ta cười tự giễu, sau đó vội ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn những tảng đá khác trên quầy hàng.

Tuy nhiên, tâm mắt của ông ta luôn không tự chủ bị tảng đá có hình dạng kỳ lạ kia thu hút.

Giống như tảng đá kia có ma lực vô hình nào đó...

"Lão Trần."

Tiền lão tam nhíu mày nói với lão Trần: "Ông lấy viên đá kia đến đưa tôi xem thử!"

Lão Trần đang bận rộn tiếp khách, nghe Tiên Lão Tam nói thì theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Tiền lão Tam.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy tảng đá có hình dạng kỳ quái kia.

Lão Trân không nhịn được bật cười.

"Tôi nói này Tiền lão tam, ông bị thằng nhóc kia lây nhiễm à? Loại đá này mà ông cũng muốn xem?"

Lão Trần dù sao cũng tính là quen thân với Tiên Lão Tam, nên ông ta lập tức nói: "Một giá một, viên đá này tôi đề giá 130000 tệ, ba ngày rồi chưa bán được, nếu ông thực sự thích, trả 30000 đi, tôi bán nó cho ông."

Lão Trần mỉm cười nói.

Vừa mặc cả đã giảm giá xuống một trăm ngàn.

Điều này đối với người khác mà nói khẳng định là không có khả năng, thế nhưng Tiền Lão Tam có thân phận đặc biệt.

Ông ta là ông chủ cửa hàng trang sức Tiền Ký!

Là ông chủ lớn quanh năm mua đá cược ở Thôn Hắc Thủy!

Lão Trần giảm giá tảng đá này nhiều như vậy, nguyên nhân rất đơn giản là làm ăn lâu dài! Nếu không bán tảng đá này cho Tiền Lão Tam, để ở đây chắc không biết đến năm nào tháng nào mới có thể bán được.

Còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, tạo chút nhân tình.

Tiền Lão Tam nhíu mày.

Một viên đá có thể khiến Lão Trần giảm giá nhiều như vậy, chắc chắn không phải là hàng tốt gì.

Nếu là bình thường, ngay cả liếc mắt mình cũng không thèm nhìn nó nữa lài

Nhưng bây giờ mình thật đúng là bị quỷ ám, vậy mà yêu cầu Lão Trân mang tảng đá kia đến!
Bình Luận (0)
Comment