Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233: Thành Giao

Chương 233: Thành giao Chương 233: Thành giaoChương 233: Thành giao

Người kia dường như cũng bị cái giá này làm cho chùn bước, nhíu mày, hùng hùng hổ hổ cúi đầu chửi thê một câu, sau đó mới không tình nguyện lui vê sau một bước, đương nhiên tảng đá trong tay cũng đặt xuống.

"Tảng đá thế kia mà ba vạn! Ăn cướp à!"

Người kia tức giận nói.

"Đá này của ông cũng không nhất định có thể mở ra đế vương lục, không chừng còn lỗ vốn ấy chứ?"

Người kia vừa nói, vừa hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tuy có người xót tiền không nỡ, nhưng vẫn có không ít người hào phóng cầm đá lên.

Lâm Phong thấy thế, quyết định lại thử một lần.

Bản thân vất vả đến thôn hắc thủy một chuyến, không thể cứ thế tay không mà trở về được?!

Lâm Phong lập tức xách thùng nhựa đỏ đi, dưới nụ cười không ngớt của mọi người, đặt hết những tảng nào có thể đặt được vào trong thùng đỏ.

Lão Trần cuối cùng cũng chú ý tới tình huống ở đây.

Hắn nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi: "Tiểu huynh đệ, đến cùng là cậu có định mua đá hay không, có thể đừng nhân cơ hội này tắm sạch hết đá của tôi thế chứ!"

Mặc dù trong lời nói này có cảm giác chế giễu, nhưng trên thực tế là đang khuyên Lâm Phong từ bỏ.

Lúc này, Lâm Phong cũng chuẩn bị rút lui.

Dù sao, về cơ bản, tảng đá nào có thể bảo vào trong thùng đều đã bị anh thả vào hết rồi.

Trừ một tảng đá cỡ lòng bàn tay ở trong góc, có hình phễu.

Tảng đá này trên thực tế rất không được hoan nghênh.

Đầu tiên hiển nhiên nhất là do hình dáng.

Ngọc thạch đa phần đều là hoàn chỉnh xinh đẹp.

Tảng đá này hình phẫu, ngay cả khi mở ngọc thạch ra, tuyệt đối là tảng đó có hình dạng bất quy tắc.

Trả một cái giá lớn để mua một tảng đá góc cạnh như vậy, thực sự không đáng.

Bởi vậy, hòn đá đã được đặt trong một góc trong một thời gian dài và không ai tới xem.

Lúc này, gân như Lâm Phong đã sờ qua toàn bộ.

Những tảng đá lớn kia, trên cơ bản đều là mười mấy vạn hai mươi mấy vạn.

Anh cũng đã nhìn qua.

Cũng không phải mua không nổi, chẳng lẽ lại không dùng thùng đỏ anh mang tới mà lại dùng tiên đánh cược mua về một phen à?

Còn khối cuối cùng này, không được thì thôi vậy.

"Được rồi, để tôi xem nốt khối này nào, không được nữa thì tôi đi."

Lâm Phong lễ phép cười nói.

Lão Trần thấy Lâm Phong như thế, lập tức gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dù sao cũng làm kinh doanh.

Người ta đã nói là khối cuối cùng rồi.

Ngay lúc đó, Lâm Phong xách thùng nhựa đỏ đi về phía khối đá cuối cùng kia.

Đầu tiên anh nhặt tảng đá lên, cẩn thận quan sát một phen. Phát hiện tảng đá kia xác thực có hình dạng cổ quái.

Cầm trên tay có cảm giác tương đối thô ráp, còn mang theo rất nhiều bùn đất.

Lâm Phong cũng không nhìn quá lâu, dù sao bản thân có nước linh tuyền, là thật là giả, bỏ vào trong một lần là có thể biết được.

Hạ quyết tâm, Lâm Phong vươn tay ra, đặt tảng đá vào bên trong nước linh tuyên.

Lần này...

"Lạch cạch."

Lâm Phong đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng tảng đá sẽ nổi lên, chuẩn bị dùng ngoại lực đẩy tảng đá xuống, không ngờ vừa mới thả tảng đá xuống nước, bỏ tay ra một cái, tảng đá đã thẳng tắp chìm xuống đáy nước.

Thậm chí còn tạo ra tiếng động sắc nét rõ ràng khi va chạm với đáy thùng.

Lâm Phong lập tức ngây người.

Tảng đá rơi đáy thùng.

Hiện tượng đơn giản này đối với những người xung quanh có vẻ bình thường, nhưng đối với Lâm Phong mà nói, đó là một tín hiệu khiến tim anh bắt đầu đập loạn xạI

Chìm tới đáy.

Tảng đá kia, thế mà chìm tới đáy!

Lâm Phong bỗng nhiên hít sâu một hơi, rút hai tay ra, nhìn tảng đá nằm yên lặng dưới đáy thùng, chỉ cảm thấy đầu óc mê mang rối bời, lúc này hít thở sâu mấy lần, cuối cùng mới thanh tỉnh trở lại!

Giờ khắc này, anh nhất định phải khống chế tốt biểu hiện của mình!

Không thể để người khác phát hiện tâm tình biến hóa của bản thân! Lâm Phong hạ quyết tâm, ngay lập tức rời mắt khỏi thùng đỏ của mình,

"Ai dài"

Lâm Phong cười, thở dài một hơi nói: "Vất vả một chuyến cũng không thể trở về tay không được, tảng đá kia bán thế nào vậy ông chủ? Thôi lấy nó đi, giá rẻ chút có được không?”

Nghe Lâm Phong nói, lão Trần vô thức sững người.

Tảng đá kia sao?

Trước khi đến đây, hắn đã xem xét kỹ lưỡng viên đá này, nói chính xác hơn thì hắn đã xem xét kỹ càng từng viên đá mà mình bán ra.

Những viên đá có xác suất lớn mở ra được đồ tốt, đã sớm được người chọn trước.

Có thể tới đây bán, đều là trung đẳng trở xuống.

Mà tảng đá kia, hắn đã cẩn thận nhìn qua.

Thực tế là chẳng ra sao cả.

Coi như là có mở ngọc thạch, cũng là loại không đáng tiền.

Cho nên hắn mới đặt vào một góc như vậy, cũng lười để ý tới.

Không nghĩ tới đó là, chàng thanh niên ôm thùng đỏ kia chọn lựa nửa ngày trong sạp của mình, lại chọn trúng khối đá này?

Lão Trân mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

Nhưng là lại nói không nên lời.

Hắn bày ra vẻ mặt tươi cười, rồi đi vê phía Lâm Phong.

Cầm lấy khối đá, lão Trần như vô ý mà liếc mắt nhìn vào trong thùng đỏ của Lâm Phong, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, có khi nào trong đây chứa hóa chất gì không? Lão Trần liếc mắt nhìn Lâm Phong, sau đó ngồi xổm người xuống, trực tiếp vươn tay, khoắng vào thùng đỏ.

Mặc dù biết bên trong thùng nước của mình là nước linh tuyên, nhưng trái tim Lâm Phong vẫn vô thức mà treo lên!

Lão Trần thò tay vào, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh buốt.

Hắn cầm hòn đá lên xem một lượt, cũng không thấy được có chỗ nào đặc biệt.

Sau đó, hắn lại ném tảng đá trở về, đưa tay lên mũi ngửi một cách cẩn thận, thiếu mỗi nước đưa vào trong miệng!

Cái này thực sự là nước.

Lão Trần yên tâm.

Nhìn Lâm Phong vẫn đang mỉm cười nhìn mình, lão Trần suy đoán, chắc thanh niên này mới vào bước chân vào nghề đổ thạch.

Đoán chừng còn tưởng rằng có thể nhặt nhạnh chỗ tốt đâu!

Lão Trần cười nói: "Được, bán cho cậu vậy, tảng đá này bán cho cậu một vạn, nếu tảng này mở được ra thứ gì tốt, coi như một vạn này của cậu đáng giá!"

Một vạn tệ.

Tuy biết trong này có đồ tốt, nhưng so với tảng đá lúc trước mua trong sạp hàng của cậu nhóc kia, giá một vạn này quả thực rất đắt.

Thấy Lâm Phong loáng thoáng có chút do dự, lão Trần trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của bản thân!

Biết ngay mài

Tiểu tử này sao có thể nhìn qua một lần là kết luận được trong này có đồ tốt chứ.

Muốn nhặt nhạnh chỗ tốt thôi! Cái này giá một vạn, là hắn muốn hù dọa Lâm Phong thôi, giá này quả thực có hơi cao, nếu như đối phương đáp ứng ngay, như thế mới là có quỷ.

Nếu như do dự, hiển nhiên là đang thử vận may.

Lão Trần tiếp tục lắc lư: 'Khả năng bên trong có phỉ thúy đế vương lục đó! Thế này đi, tám ngàn, không thể thấp hơn được nữa! Người trẻ tuổi, suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ đi!"

Lâm Phong nghe vậy, nhíu mày, khẽ cắn môi: "Thành giao!"
Bình Luận (0)
Comment