Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232: Này Cũng Đắt Quá Đi?

Chương 232: Này cũng đắt quá đi? Chương 232: Này cũng đắt quá đi?Chương 232: Này cũng đắt quá đi?

"Lão Trần này, tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, nghe nói trong "hố cũ" ông mở ra được đế vương lục, rốt cuộc là thật hay giả vậy?"

Có người không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

Sau khi câu hỏi được đặt ra, tiếng ồn xung quanh gần như đình trệ trong giây lát.

Xét cho cùng, ba chữ đế vương lục này, với tất cả mọi người mà nói, nhất là đối với những người mua đổ thạch cả đời mà nói, nó tượng trưng cho truy cầu và mộng tưởng chí cao vô thượng.

Lúc này, lão Trân đứng trong đám người rít một hơi thuốc, cười nói: "Đã mở ra đế vương lục, còn có thể là giả sao?"

"Chuyện này đã được chứng minh, bạn tôi tự tay móc ra một khối luôn đó! Cao từng này lận!"

Lão Trân ném tàn thuốc xuống mặt đất, lấy chân di di, cười cười mô tả kích thước của tảng đá.

Lúc này đám người mới coi như mới thấy được rõ ràng, tảng đá kia, thế mà cao bằng một người!

Có người hoảng sợ nói: "Không thể nào? Một khối đá lớn như vậy, có thể mở ra được bao nhiêu đế vương lục chứ? Đừng nói tất cả đều là Băng Chủng đế vương lục? Nếu vậy chẳng phải là kiếm bộn tiền rồi sao?"

Chính xác.

Nếu thật sự mở ra đế vương lục cao bằng hình người, tuyệt đối gây ra chấn động giới đổ thạch!

Lão Trần cúi người trút đá ra khỏi hai bao tải lớn! Kết quả nghe thấy người này, lập tức bị chọc cười!

"Nhất định là cậu đang nằm mơ rồi!"

Lão Trần cười lạnh một tiếng.

"Ò! Mọi người coi đi! Viên đá lớn như vậy mở ra được phỉ thúy đế vương lục, to bằng này này!"

Lão Trần nói, tiếp tục khoa tay.

Tất cả mọi người xung quanh xem như đã thấy được rõi

Cái quái gì thế này, chỉ to bằng quả trứng chim bồ câu thôi sao?

Có nhỏ quá không vậy?

"Đây cũng quá nhỏ..."

Có người nhỏ giọng lầm bâm một câu.

"Cậu đi niệm A Di Đà Phật đi, bây giờ, có thể kiếm được đế vương lục cũng là chuyện hiếm có khó tìm rồi!"

Lão Trần liên tay xếp đá, cười nói: "Mở ra được một viên nhỏ như trứng chim bồ câu, thừa để cậu bù đắp được bao nhiêu hàng bình thường rồi phải không?”

Người kia rốt cục không nói thêm gì nữa.

Mọi người lại tiếp tục trêu chọc nhau vài câu, sau đó tò mò ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn những tảng đá trước mặt.

Quả nhiên là tảng đá vừa mới khai quật!

Bên trên vẫn còn rõ mùi đất ngai ngái.

Có người sợ không nhìn rõ được, lấy giấy ướt hoặc khăn mặt ra, cẩn thận lau sạch bùn đất bên trên tảng đá đi, sau đó lấy ra một chiếc kính lúp, dí sát mặt vào nhìn tảng đái

Xung quanh không ít người đều bị hành động này của đối phương làm cho bật cười.

Cuối cùng Lâm Phong cầm theo thùng nhựa đỏ cũng chen được vào trong đám người.

"Phùi"

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi ở bên ngoài, trên cơ bản đều nghe được đối thoại của bọn họ, ít nhiều cũng nghe được không ít.

Hiện tại đối với Lâm Phong mà nói, tin tức đáng chú ý nhất là "hố cũ" số một đã xuất hiện đế vương lục.

Anh nhìn chằm chằm vào những tảng đá mang theo bùn đất này, lần đầu tiên cảm thấy hơi kinh ngạc lại kinh hỉ.

Điều này đồng nghĩa với việc, bên trong những tảng đá này, rất có thể sẽ có đế vương lục phỉ thúy sao?

Lâm Phong xách thùng đỏ rất bắt mắt, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Bọn họ cũng đang ngồi xổm xuống chọn tảng đá, kết quả trông thấy Lâm Phong mang theo thùng nhựa đỏ, tư thế kia xem ra tựa hồ là muốn tuyển chọn nguyên thạch?

"Tiểu huynh đệ, chọn đá à?"

Một người cười lấy duỗi ra cùi chỏ, chọc chọc Lâm Phong nói: "Dùng cái này chọn sao?”

Trong khi nói, ánh mắt hắn ta đã nhìn vào cái thùng nhựa đỏ trong tay Lâm Phong.

Bên trong thùng nhựa của Lâm Phong, lúc này đã hơi vẩn đục.

Dù sao vừa rồi cũng thả không ít đá vào trong, đương nhiên bùn đất trên đá đã hòa tan một ít vào trong nước.

Lâm Phong nghe thấy có người nói chuyện với mình, lập tức cười cười, xách thùng nhựa đỏ lên, ra hiệu bản thân đích thật là dùng cái này để phân biệt đổ thạch.

"Để nhìn hoa văn trên đá, rửa qua đi một chút, sẽ dễ trông thấy hơn."

Lâm Phong lấy lý do phổ thông nhất, thường thấy nhất để giải thích.

Người kia cười ha ha, vươn tay võ vỗ lên bả Lâm Phong mấy cái.

Lâm Phong nhờ vào đó nói sang chuyện khác, hỏi: "Còn anh thì sao?"

Người kia xem ra tương đối chuyên nghiệp, một tay cầm bút dò xét, tay khác cầm kính lúp.

Lúc này hắn lựa chọn một khối đá có độ lớn trung đẳng, lau sạch bụi bẩn trên đó, cẩn thận xem xét.

Nghe thấy Lâm Phong hỏi mình, lập tức nở nụ cười nâng đồ đang cầm trên tay lên, ra hiệu công cụ của mình là hai thứ này.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Lâm Phong ngồi xổm bên cạnh người kia, vươn tay, cầm lấy một khối đá, để vào bên trong thùng nhựa.

Bởi vì kích thước có hạn, Lâm Phong lúc này chỉ có thể lấy một viên đổ thạch nhỏ cỡ trung đẳng để kiểm tra.

Quả nhiên.

Thả liên tiếp mấy khối, đầu nổi lên trên mặt nước.

Lâm Phong nhíu mày.

Trong lòng thâm nghĩ muốn tìm đá tốt trong đống quả thật rất khó.

Bản thân anh đích thực đã đánh giá cao khả năng có được đồ tốt trong trò đổ thạch này. Xét cho cùng, nếu quả thật dễ dàng phát hiện ra phỉ thúy như thế, thì năm đó ba mẹ anh cũng sẽ không táng gia bại sản tới như vậy.

Lâm Phong nhìn tảng đá anh vừa khảo nghiệm.

Lúc này đá có không ít người nhìn trúng, cẩn thận cầm những tảng đá lên, hỏi lão Trần: "Những viên này ông bán thế nào đây?"

Lão Trần ngồi trên bàn đá bên đường, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm đám người, để họ tùy ý kiểm tra những viên đá.

Lúc nghe thấy có người hỏi giá, cuối cùng mới đổi tư thế, giơ ba ngón tay lên cho bọn họ nhìn.

"Cái gì?"

Người kia nghi ngờ nói: "Ba ngàn?”

Đoán chừng, người này lần đầu đến sạp hàng của lão Trần, vừa mới dứt lời, lão Trần còn chưa lên tiếng, xung quanh lập tức có người đẩy người kia ra.

"Ba ngàn? Lần đầu anh tới sạp hàng của lão Trần hả? Sạp hàng này của lão Trần về cơ bản không có tảng đá nào có giá thấp hơn ba vạn đâu! Huống chỉ lần này còn là đá từ trong "hố cũ" số một lấy ra nữa."

Người kia nhìn lại tảng đá, thản nhiên nói: "Lão Trần là nói ba vạn, đúng không?"

Lão Trần cười, giơ ngón tay cái với người vừa lên tiếng.

Người vừa lên tiếng trùng hợp là người đứng bên cạnh Lâm Phong.

Lâm Phong thấy người này mới nghe mà đã hiểu rõ được giá cả của nguyên thạch, lần đầu nghiêm túc quan sát người đàn ông này.

Đại khái là một người trung niên, có lẽ là ngoài bốn mươi.

Ấn tượng để lại cho người khác đó là nốt ruồi đen ở khóe miệng.

Nghe người đàn ông trung niên này nói như vậy, rất nhiều người xung quanh đều lui lại một bước! Ba vạn!

Phải biết, tảng đá trong tay người này đang cầm mới chỉ cỡ trung đẳng!

Thế này cũng quá đắt rồi đi?

Không ít người còn đang kích động, nghe giá xong đồng loạt lui lại một bước.
Bình Luận (0)
Comment