Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237: Giá Như Tảng Đá Này Có Thể Tự Cắt

Chương 237: Giá như tảng đá này có thể tự cắt Chương 237: Giá như tảng đá này có thể tự cắtChương 237: Giá như tảng đá này có thể tự cắt

Lâm Phong bật cười, vươn tay vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến, rồi nói: "Chậc chậc chậc, nhóc con này, miệng con từ khi nào mà ngọt như mía lùi thế hả?"

Thiến Thiến trước kia rất ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng không giỏi khen ngợi người khác.

Bây giờ bỗng nhiên biết khen người khác, rõ ràng là được người nào đó dạy cho rồi.

Quả nhiên, Lâm Thiến Thiến cười hì hì chớp chớp mắt, chỉ ngón tay út múp múp thịt của mình vào Khương Y Thanh ở bên cạnh.

"Là mẹ dạy Thiến Thiến nói, phải khen ba ba nhiều hơn, vì ba ba làm việc rất vất vả"

Cô nhóc thành thật kể ra.

Khương Y Thanh đỏ mặt, vội vàng nói: "Thiến Thiến..."

Lâm Phong nghe xong, lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng.

Ái chà.

Vậy hẳn là đã sẵn sàng trở thành vợ của mình rồi đây.

Lâm Phong biết Khương Y Thanh đang cực kỳ xấu hổ, nếu mình nói thêm lời nào nữa đoán chừng cô ấy không ăn được gì luôn quá.

Anh chỉ cười cười nhìn Khương Y Thanh, sau đó bảo hai người nhanh ăn cơm, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.

Khương Y Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng luôn có cảm giác hơi khóc chịu.

Có vẻ như... Vẫn cảm thấy hơi mát mát.

Cơm nước xong, Lâm Dao ở nhà bên cạnh bất ngờ đến.

Tuy Lâm Phong đã giúp đỡ cô, nhưng Lâm Dao nhìn thấy Lâm Phong vẫn có hơi xấu hổ.

Cô ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lâm Phong.

"Dao Dao?"

Lâm Phong thì ngược lại không thấy xấu hổ chút nào, anh nghi hoặc hỏi: "Sao em tới đây? Không cần làm bài tập à?"

Lâm Dao nghe hỏi thì vẻ mặt nghẹn lại, không biết phải làm sao.

"Anh, em đã lên đại học rồi." Lâm Dao nhỏ giọng nói.

Lâm Phong lại càng không hiểu.

Đại học thì thế nào?

Học đại học thì không làm bài tập à?

Lâm Phong mở miệng muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Lâm Thiến Thiến đã nhanh hơn Lâm Phong.

Cô bé đang chơi trò bắt bướm bằng túi lưới thì nhìn thấy Lâm Dao đi ủng cao su, tay cầm giỏ từ xa đi vào.

Cô nhóc vẫn có ấn tượng tốt với Lâm Dao, vì vậy nhảy cẵng lên chạy về phía bên này, lớn tiếng gọi: "Cô Dao, cô muốn đi đâu vậy?"

Nghe giọng Lâm Thiến Thiến gọi mình, Lâm Dao nhất thời cảm thấy vị cứu tỉnh đến rồi!

Cô vội buông cái giỏ trong tay xuống, sau đó ngồi xổm xuống, bế Lâm Thiến Thiến lên.

"Cô Dao đến dẫn con đi chơi nè!" Lâm Dao vội vàng nói: 'Củ sen trong nhà của ông hai con chín rồi, trong nhà mời người ta đi đào củ sen, con có muốn đi xem không? Đi cùng với cô chơi!"

Thực ra thì chính Lâm Hữu Căn bảo Lâm Dao tới gọi Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh.

Hai người họ vốn không quen biết ai trong thôn này, mỗi ngày ở nhà nhất định rất nhàm chán.

Vừa vặn Lâm Hữu Căn có một cái ao sen, trước đây được dùng làm khu thắng cảnh tham quan du lịch, nhưng hiện tại đã qua mùa du lịch cao điểm, không có khách du lịch, vả lại củ sen trong ao đã chín, vừa lúc có thể đào củ sen lên ăn.

Lâm Thiến Thiến vừa nghe thấy liên đòi đi đào củ sen, mắt cô bé lấp lánh sáng rực.

"Con cũng muốn đi! Con muốn đi!"

Cô nhóc phấn khích cực kỳ, đặt túi lưới đang cầm trong tay ở cầu thang, sau đó chạy về phía Lâm Dao, nắm lấy quần áo của cô, nũng nịu nói: "Cô nhỏ à, cô nhỏ ơi, cô dẫn con đi xem nha nhat"

Lâm Dao cũng thật lòng thích cô nhóc này, nên tức gật đầu nói: "Được, đợi cô hỏi xem chị dâu có đi cùng hay không."

Chị dâu?

Lần đầu tiên Lâm Thiến Thiến nghe thấy xưng hô này, bé nghiêng nghiêng đầu, không nhận ra là cô nhỏ gọi ai.

Lâm Dao bật cười, chỉ chỉ Khương Y Thanh cách đó không xa đang nhìn về phía bên này, thấp giọng nói: "Chính là cô ấy, mẹ của conl"

Cô nhóc cũng phản ứng lại ngay, vội chạy về phía Khương Y Thanh!

"Mẹ ơi! Mẹ cùng đi đào sen với con và cô nhỏ không? Đi ao sen của nhà ông Hai ạt" Khương Y Thanh trước giờ chưa từng thấy đào củ senI

Nghe thấy thế thì hơi động tâm, cô theo bản năng nhìn về phía Lâm Phong.

Nhìn thấy anh ấy chỉ cười cười, thấy cô nhìn sang thì Lâm Phong gật đầu, nhẹ giọng nói với hai người: "Có thể đi, nhưng nhất định phải nghe lời, biết không?"

Lâm Thiến Thiến gật đầu, vui mừng nhảy nhót tung tăng.

Cô bé vội vàng chạy về phía Khương Y Thanh, sau đó cười hì hì nói: "Đi thôi! Đi thôi! Bây giờ chúng ta đi đào củ sen, đào củ sen xong trở về nấu canh! Ba ba nấu canh sườn củ sen ngon lắm luôn!"

Cô nhóc vui vẻ nói luyên thuyên.

Khóe môi họ không kìm được cong lên.

Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh sửa soạn một chút, sau đó theo Lâm Dao đi đào củ sen.

Lâm Phong thì thành thật ở nhà, đầu tiên thu dọn đồ ăn của bữa trưa còn sót lại, sau đó anh tiến vào không gian.

Trong không gian, chiếc máy cắt nhỏ anh vừa mua nằm vững vàng trên mặt đất.

Bên cạnh chiếc máy cắt nhỏ này có hai tảng đá cược anh mua về từ thôn Hắc Thủy.

Một tảng là mua lại của một cậu bé.

Một tảng khác mua của cái người gọi là Lão Trần kia, nghe nói tảng đá là lấy từ hố cũ số một, cụ thể đúng hay không Lâm Phong không dám bảo đảm, nhưng dựa vào việc kiểm tra bằng nước linh tuyên, hai tảng đá này chắc chắn có hàng.

Lâm Phong thầm nghĩ, lần này chắc chắn phải trực tiếp bỏ vào trong nước suối linh tuyền, như vậy kết quả sẽ trực quan hơn.

Anh chần chừ suy tính một lát, cuối cùng vẫn nhíu mày, cắn răng ném thẳng tảng đá trong tay xuống hồ nước linh tuyền.

"Ùm..."

Hai âm thanh đá rơi xuống nước vang lên, Lâm Phong tiến đến bên cạnh nước linh tuyên quan sát.

Vừa nhìn thì trái tim trong lồng ngực cuối cùng được thả lỏng!

Quả nhiên!

Nó hoàn toàn giống với kết quả thử nghiệm trong thùng đỏ!

Tảng đá hình phếễu kia chìm xuống đáy ao, mà tảng đá mua của cậu bé kia thì lơ lửng giữa ao. Không chìm xuống đáy nước!

Điều này cũng chứng tỏ, chất lượng đá mua từ gian hàng của Lão Trần, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với đá mua từ tay Lão Trần.

Lâm Phong loáng thoáng hơi kích động.

Giờ anh đã hiểu tại sao hồi đó nhiêu người ham mê trò cược đá này đến vậy!

Đối mặt với một hòn đá vô danh, phút tiếp theo bạn không biết mình sẽ lên thiên đàng hay rơi xuống địa ngục.

Cái cảm giác kích thích này chắc chắn mọi con bạc đều thích!

Lâm Phong cắn răng, nhanh chóng vươn tay, vớt hai tảng đá trong ao lên.

Nước trong ao thế nhưng có chức năng tự thanh lọc, trên tảng đá vốn còn dính rất nhiều bùn đất, nhưng sau khi ném vào ao, bùn đất dính trên tảng đá đã biến mất!

Nhưng Lâm Phong cũng không để ý nhiều như vậy.

Đầu tiên anh ấy nhặt tảng đá anh đã mua của cậu bé, quyết định dùng tảng đá này để tự mình luyện tập.

Thật lòng mà nói, dù dã chứng kiến người khác cắt những viên đá này như thế nào, nhưng cuối cùng đến trong tay mình, anh mới nhận ra tất cả chỉ là lời nói trên giấy mà thôi!

Khó thực hành quái!

"Ai dà ! Giá như tảng đá này có thể tự cắt, thì tốt quá rồi!"

Lâm Phong đột nhiên thở dài.

Khoảnh khắc tiếp theo, một hiện tượng kỳ lạ bất ngờ xảy ral
Bình Luận (0)
Comment