Chương 238: Đó không phải là cách đào củ sen
Chương 238: Đó không phải là cách đào củ senChương 238: Đó không phải là cách đào củ sen
Rồi ngay sau đó, chúng tràn về hướng tảng đá trước mặt của Lâm Phong.
Lâm Phong cũng đã từng nghiên cứu về những khí thể màu xám tro này, chỉ là đã nghiên cứu rất lâu vẫn không hiểu đến tột cùng nó có tác dụng gì.
Lúc này sau khi mình cảm khái một câu, những khí thể màu xám tro này lại bắt đầu điên cuồng dâng lên, không khỏi dọa cho Lâm Phong giật mình!
Anh dừng một chút, gần như là theo bản năng lui vê sau một bước.
Nhưng những khí thể xám lạnh này lại dường như cũng không có ác ý với mình.
Mục đích của bọn chúng, chỉ là một khối nguyên thạch.
Sau khi nhiều lần xác nhận chúng nó không gây nguy hiểm với mình, lúc này Lâm Phong mới yên tâm.
Tiếp theo, anh nhìn thấy vụ khí màu xám tro hoàn toàn bao bọc một khối nguyên thạch, rồi sau đó Lâm Phong chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh rắc... rắc... ngay sau đó là các loại các dạng tảng đá nhỏ, từ trong sương mù màu xám rớt ra.
Giờ này khắc này một ý nghĩ khiến Lâm Phong có chút khiếp sợ xuất hiện ở trong óc của anh, anh tỉ mỉ nhìn đám vụ khí màu xám tro, trong lòng mơ hồ hiện ra một suy đoán.
Chẳng lẽ là...
Rồi sau đó cứ như để nghiệm chứng phỏng đoán của Lâm Phong, một đám vụ khí màu xám tro lại trực tiếp tản ra, âm thanh " cạch' thanh thúy như thứ gì rơi xuống đất truyền đến, Lâm Phong vội bước tới trước, thấy rõ một khối vật thể dáng dấp như tảng đá rớt xuống.
Toàn thân bích lục, có thể thấy loáng thoáng một tia màu xanh lục khá đậm lưu chuyển ở bên trong ngọc thạch bán trong suốt. Đây không phải là phỉ thúy sao? Hơn nữa còn là thủy tinh chủng phỉ thúy, cái loại thế nước cực tốt này? I
Lâm Phong kinh ngạc trừng lớn mắt, anh cuối cùng đã hiểu, thì ra vụ khí màu xám tro này lại đang giúp mình cắt nguyên thạch!
Lúc này đây cứ như là phát hiện tân đại lục, Lâm Phong thử lại mở miệng nói: "Cắt cả khối nguyên thạch này luôn đi !2"
Anh nói xong liền thấy vụ khí màu xám tro, lấy một loại tư thế quen thuộc lần nữa trào động.
Đồng loạt chen chúc vê hướng hòn đá kia.
Tảng đá kia dĩ nhiên chính là nguyên thạch hình phu mà Lâm Phong đã mua ở gian hàng của lão Trần.
Trực tiếp chìm vào đáy nước.
Hiện tượng này chưa bao giờ xảy ra trong quá trình kiểm tra tất cả những viên nguyên thạch của Lâm Phong!
Anh hiện tại vô cùng mong đợi, tảng đá này có thể mở ra cái gì?
Anh nhìn thấy làn sương mù màu xám, dâng trào thật nhanh, sau đó ầm âm đá vụn lại rơi xuống, lúc này đây thậm chí còn nhanh hơn so với lần trước, làn sương mù màu xám tán đi, hai khối phỉ thúy nguyên thạch toàn thân bích lục, lại rơi thẳng tắp xuống lòng bàn tay của Lâm Phong!
Không thể không nói không gian làm việc hiệu suất cực cao, những làn sương mù màu xám này cứ như đều có chứa linh tính, không những động tác nhanh chóng, hơn nữa cắt vô cùng hoàn mỹ, Lâm Phong cẩn thận nhặt lên tảng đá trên mặt đất nhìn một chút, phát hiện lại không hề tổn hại đến phỉ thúy bên trong một chút nào!
Anh bắt đầu đánh giá hai khối phỉ thúy trong tay.
Hai khối phỉ thúy này nói không khoa trương chính là loại tốt nhất mà Lâm Phong từng thấy.
Toàn thân màu xanh ngọc lục bảo trong suốt, soi đèn thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một bên khác!
Cầm trên tay có cảm giác ấm áp và mịn màng, đặc biệt là màu xanh ngọc lục bảo, dường như là nét chấm phá của dòng nước xanh lục chảy dọc theo viên ngọc lục bảo.
Hết thảy hết thảy đều đang nói cho Lâm Phong biết, hai khối phỉ thúy to cỡ bàn tay trong tay anh, tuyệt đối chính là đế vương lục trong truyền thuyết!
Mình mua một khối đá có hình dạng cổ quái, lại mở ra đế vương lục!
Lâm Phong không phải không có nghĩ tới phỉ thúy trong tảng đá này có phẩm chất vô cùng tốt, thế nhưng đến khi thực sự mở ra đế vương lục, anh lại có loại ảo giác không dám tinI
Anh hít sâu vài cái, áp chế tâm tình kích động của mình, sau khi Lâm Phong cất kỹ hai khối đế vương lục to cỡ bàn tay xong, cũng dọn dẹp số mảnh vụn còn lại.
Lại hái một tí rau dưa, bắt một con gà, hái một tí hoa quả, sau đó lắc mình rời khỏi không gian.
Lúc Lâm Phong đi ra sắc trời còn sớm, 3 giờ 30 phút chiều, chuẩn bị cơm tối còn hơi sớm.
Anh quyết định đi tìm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh.
Dù sao trước đó Lâm Dao mang theo hai người đi đào củ sen, trên người hai dì cháu cũng không mang theo cái gì cả.
Lâm Phong cũng từng đào củ sen, nếu như không xuống vũng bùn chỉ đứng ở bên bờ quan sát, vậy dĩ nhiên không sao, nhưng cô nhóc Thiến Thiến kia sao vậy có thể kiên nhẫn đứng nhìn?
Lâm Phong vội từ trong nhà tìm ra một ít công cụ sau đó lập tức lao thẳng đến ao sen của nhà chú hai. Ao sen nhà chú hai đã tồn tại từ nhiều năm trước.
Lâm Phong vẫn nhớ khi còn nhỏ cùng chú hai hái sen và đài sen trong ao, nơi đây từng có mưa rất nhiều, thậm chí có thể chèo thuyền trong ao, chỉ là đã rất lâu không về, Lâm Phong cũng không biết bây giờ ao sen rốt cuộc biến thành dạng gì.
Lâm Phong vội vội vàng vàng chạy về hướng ao sen.
Mười mấy phút sau, Lâm Phong hổn hển, cuối cùng chạy đến bên ao sen.
Quả nhiên.
Tất cả đúng như Lâm Phong suy nghĩ, không chỉ có con gái Thiến Thiến nhịn không được mà ngay cả Khương Y Thanh lại cũng xăn áo, vén ống quần, vui vẻ bước xuống ao sen.
Hai người đang khom người trong ao sen, cẩn thận sờ soạng củ sen ở trong bùn, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Lâm Phong.
"Hai dì cháu các người cứ như vậy không mặc quần mưa đã xuống hái sen, không sợ ướt quần áo sao?"
Thiến Thiến nghe tiếng của Lâm Phong, lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ba mình.
"Ba ba ba ba, ba ba, xem Thiến Thiến đào thật nhiều củ sen."
Cô nhóc cực kỳ kiêu ngạo, vừa nói vừa chỉ lấy một đống nhỏ củ sen trên bờ.
Lâm Phong nhìn theo của con gái, đã nhìn thấy một đống củ sen đã bị bẻ thành nhiều đoạn, xếp chồng lên nhau một cách thưa thớt.
Anh bất đắc dĩ cười nói: "Thiến Thiến à, củ sen không phải là đào như thế, nếu đào theo phương pháp của con, những củ sen này không cần nữa!"
Cô nhóc vốn đang thở hổn hà thở hổn hển vui vẻ ôm lồng ngực nhỏ, muốn được Lâm Phong khen ngợi, kết quả nghe Lâm Phong nói như thế, cô nhóc ngạc nhiên đơ ra luôn. "Tại sao nha? Ba ba."
Cô nhóc nghiêng đầu, vẻ mặt vừa áy náy vừa tò mò nhìn Lâm Phong hỏi.
"Vừa rồi ông nội hai cùng cô út Lâm Dao vẫn còn khen Thiến Thiến đào tốt đó!"
Cô nhóc lúc này có chút ủy khuất, chu môi lên, nhìn chòng chọc Lâm Phong hỏi.
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua chú hai nói: "Chú hai cũng không thể cưng chiều cô bé như thế, củ sen tốt như thế đều phải bị cô bé đào hỏng."
Lâm Phong nói xong sau đó mặc áo mưa, đi vào trong ao sen.
Chú hai thì ở sau lưng cười híp mắt nói: "Con bé còn nhỏ, hiếm khi về được một chuyến, đào hỏng hay không đào hỏng chứ, đều là đồ của nhà mình, chỉ cần Thiến Thiến vui vẻ là được rồi."
Lâm Phong chạy tới bên cạnh Thiến Thiến, thấy Thiến Thiến lấy tư thế dùng sức mạnh rút củ sen ra khỏi bùn, vội chạy tới ngăn cản con gái.
"Thiến Thiến, củ sen cũng không phải là đào như thết"