Chương 241: Chừng nào ba cầu hôn vậy?
Chương 241: Chừng nào ba cầu hôn vậy?Chương 241: Chừng nào ba cầu hôn vậy?
Nấu nướng xong, Lâm Phong bưng đồ ăn lên bàn, trông thấy Thiến Thiến đang ngồi khoanh tay thẳng lưng trên bàn, Lâm Phong không nhịn được đưa tay nhéo sống mũi cô nhóc.
"Thiến Thiến muốn ăn cái gì nào? Để ba ba gắp cho."
Thiến Thiến vui vẻ nghiêng nghiêng đầu, ngón tay nhỏ mũm mm chỉ loạn xạ ở trên bàn.
"Cái này, cái này, cái này nữa, con muốn ăn hết ạ!"
Dáng vẻ háu ăn này của Thiến Thiến thành công khiến Khương Y Thanh và Lâm Phong bật cười.
"Được rồi được rồi, ngồi xuống nào, để ba múc canh sườn củ sen này ra bát khác cho con, đợi nguội rồi ăn."
Lo cho Thiến Thiến xong, Lâm Phong mới quay sang nhìn Khương Y Thanh.
"Món này nộm chân gà củ sen, em nếm thử đi, ngon lắm đó."
Đừng thấy Lâm Phong ăn nói trôi chảy như thế mà tưởng nhầm, lúc này nội tâm của anh rất hồi hộp, khẩn trương.
Anh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ là một món ăn đơn giản, lại bởi vì là món ăn Khương Y Thanh thích, nên món ăn này ở trong lòng anh bắt đầu có phân lượng hơn.
'Ừm”
Khương Y Thanh gật đầu, gắp chân gà đặt vào trong bát.
Không thể không nói phần trình bày của món này rất hoàn hảo.
Mới cúi đầu xuống đã ngửi được vị chua dịu mát của chanh dây và chanh, cộng với vị cay cay kích thích, trong nháy mắt tràn vào khoang mũi, kích thích vị giác khiến người thèm ăn!
Hai mắt Khương Y Thanh phát sáng, gắp chân gà cho vào trong miệng.
Chân gà giòn giòn sần sật, vị chua chua cay cay lập tức nổ tung trong khoang miệng, ngon quái
Thấy hai mắt Khương Y Thanh phát sáng, tim Lâm Phong bỗng đập mạnh một cái.
Món chân gà này có vẻ rất hợp với khẩu vị của Khương Y Thanh.
"Ngon quá đi!"
Ánh mắt Khương Y Thanh mang theo lấp lánh, cộng với ý cười kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Lâm Phong.
Thậm chí bên trong còn mang theo tràn đầy sùng bái, không thể không nói, yêu được một người đàn ông thế này, quả thực là được lợi rất nhiều!
"Thích ăn là được rồi, sau này nếu muốn ăn tiếp, thì để anh làm cho em."
Xưa nay Lâm Phong chưa bao giờ nói mấy lời ngon tiếng ngọt.
Chỉ cần Khương Y Thanh thích, Lâm Phong anh sẽ làm cho cô ăn!
Khương Y Thanh nghe Lâm Phong nói vậy rất hạnh phúc, từ từ ngẩng đầu lên, len lén nhìn trộm Lâm Phong, ánh mắt của cả hai vừa vặn giao nhau giữa không trung.
Khương Y Thanh đỏ bừng mặt, chân gà trong miệng mất đi hương vị!
"Ba ba, tới khi nào ba mới cầu hôn ma ma vậy?”
Thiến Thiến đang gặm chân gà đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to đen láy tò mò hỏi.
Không khí giữa cả hai vốn đang khó xử, lại thêm câu hỏi của Thiến Thiến, lập tức không chỉ một mình Khương Y Thanh đỏ mặt ngay đến Lâm Phong cũng đỏ mặt theo. "Nhóc con học lời này ở đâu ra vậy? Còn biết tới cả cầu hôn?”
Thấy mặt Khương Y Thanh đỏ ửng như trái gấc, ngay đến cả vành tai cũng chuyển hồng, Lâm Phong nhanh chóng giải vây.
Lúc này Thiến Thiến vẫn không phát giác ra được bầu không khí đang rất vi diệu.
Cô bé nghiêng đầu, suy nghĩ, nói: "Trong ti vi đó ba! Thiến Thiến xem tỉ vi thấy rất nhiều cô chú trước khi kết hôn đều cầu hôn!"
Hiện tại cô bé đã lớn, ngoài phim hoạt hình gấu Boonie và cừu vui vẻ ra, cũng sẽ xem mấy bộ phim tình yêu, phim gia đinh, hay phim chính kịch.
Lâm Phong không thích xem tỉ vi lắm, bởi vậy ti vi vê cơ bản là của bà nội Hoàng và Thiến Thiến, trước đó thấy Thiến Thiến và bà nội Hoàng cùng ngôi xem ti vi, anh còn không cảm thấy gì nhiều, bây giờ ngẫm lại mới thấy, có khi là tình tiết bên trong những bộ phim cô nhóc xem cùng với bà nội Hoàng.
Lâm Phong dở khóc dở cười, nhưng sau khi nghĩ lại, phát hiện ra đây quả thực là một vấn đề.
Bản thân đã quyết định muốn kết hôn với Khương Y Thanh.
Chỉ là chưa biết ý của Khương Y Thanh thế nào.
Lâm Phong suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Y Thanh, hỏi: "Chuyện của chúng mình, em đã nói với bác trai chưa?"
Bác trai trong miệng Lâm Phong, đương nhiên là để chỉ ba của Khương Y Thanh.
Mặc dù chỉ qua tin tức cũng biết được quan hệ của hai cha con Khương Y Thanh không tốt đẹp lắm, nhưng dù sao cả hai cũng là cha con, chuyện trọng đại như kết hôn, nhất định phải thông báo một câu cho ba của Khương Y Thanh.
Nghe Lâm Phong hỏi vậy, sắc mặt Khương Y Thanh lập tức trâm xuống. Cô cắn cắn môi, do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh, em chưa kịp nói cho ông ấy biết, mỗi lần muốn nói cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải, Lâm Phong, em..."
Khương Y Thanh còn chưa nói hết lời, Lâm Phong đã vươn tay ra, xoa đầu cô.
"Không sao, anh biết chuyện này hơi khó với em."
Lâm Phong an ủi: "Chỉ là chuyện cầu hôn này nhất định phải làm, bởi anh đã hạ quyết tâm, mặc kệ bên phía nhà em có vấn đề gì, hoặc giữa chúng ta gặp phải khó khăn nào, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc."
Nghe được lời này của Lâm Phong, Khương Y Thanh sững người.
"Ý của anh là..."
Một ý nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu Khương Y Thanh, hai mắt cô mở to, ầng ậng nước.
"Đúng, không sai, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn muốn kết hôn với em."
Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Khương Y Thanh, nghiêm túc rõ ràng nói từng chữ từng chữ một.
Giây phút này, trái tim Khương Y Thanh như bị thứ gì đó hung hăng bóp mạnh một cái, tất cả bất an, sợ hãi đều được thổi bay đi, hóa thành cát bụi.
Khương Y Thanh không còn nhớ rõ lần cuối cùng tâm tình của bản thân chập trùng như này là khi nào nữa.
Năm đó, từ giây phút mẹ cô rời đi, Khương Y Thanh tựa như đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Giấu tất cả bất an và không chịu nổi vào sâu bên trong, nhìn bề ngoài Khương Y Thanh vẫn là đại tiểu thư Khương gia cao cao tại thương, nhưng thực tế chỉ có một mình Khương Y Thanh biết rõ, bản thân cô yếu ớt, sợ hãi đến cỡ nào. Mẹ rời khỏi cô, khiến cô lo sợ sẽ có càng nhiều người quan tâm cô rời đi, vì vậy cho dù ba có đối xử tuyệt tình với cô bao nhiêu đi chăng nữa, thì từ đầu đến cuối Khương Y Thanh cũng không dám tiến tới bước phản kháng.
Mà bây giờ, chính xác hơn, vào giây phút Lâm Phong nói câu nói kia, Khương Y Thanh không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, người đàn ông này vẫn sẽ luôn đứng sau lưng, không bao giờ bỏ rơi cô.
Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, vươn tay nắm lấy tay Lâm Phong.
"Ừm, chỉ cần anh không rời bỏ em, em nhất định sẽ đi theo anh."
Khương Y Thanh chân thành đáp.
Còn hơn là hy vọng vào mối quan hệ gia đình không thuộc về mình kia.
Chẳng bằng ở với Lâm Phong!
Kể từ giây phút này, ý tưởng đó đã hoàn toàn bén rễ trong đầu Khương Y Thanh.
"A a a! Ba ba với ma ma về chung một nhà, đây là chuyện hạnh phúc nhất của Thiến Thiến!"
Cô bé ăn đến no căng bụng, đứng dậy nháy mắt với Khương Y Thanh và Lâm Phong: "Ba ba ma ma từ từ ăn nhé, Thiến Thiến đi xem tỉ vi đây!"
Phim gấu Boonie sắp chiếu rồi, Thiến Thiến vẫn luôn chờ tới giờ chiếu.
Thiến Thiến nói xong lập tức chạy vào phòng khách, lúc sắp vào trong còn quay đầu nhỏ đen nhánh lại.
"Ba ba nhớ cầu hôn ma ma đó nha! Nhất định phải lãng mạn vào đó!"
Lâm Phong nghe xong, bất đắc dĩ bật cười.
"Biết rồi."