Chương 243: Không ai muốn
Chương 243: Không ai muốnChương 243: Không ai muốn
Lâm Thiến Thiến cái hiểu cái không gật đầu.
"Vậy ba ơi, phải làm sao bây giờ? Cún con đáng thương quá đi mất thôi!"
Lâm Thiến Thiến đau lòng nói.
Lâm Phong sờ cằm, đáp: "Việc cấp bách nhất lúc này là cho cún con ăn no."
Lâm Phong vừa dứt lời, lập tức quay sang nói với Khương Y Thanh: "Em đi tìm cho anh một cái chén nhỏ, sau đó xới cơm chan nước canh củ sen vào ngâm mềm đi, xem trong nồi còn thịt không nếu còn thì gắp thêm cho anh một miếng thịt."
Khương Y Thanh nghe Lâm Phong giao phó xong, lập tức đứng dậy, nghiêm túc gật đầu đáp: "Vâng, em đi xới cơm ngay đây!"
Khương Y Thanh đi rửa tay trước, tiếp đó vội vàng tìm chén nhỏ để xới cơm, cuối cùng lấy hết chỗ canh củ sen thừa còn lại đổ hết vào bên trong chén, gắp thêm một miếng củ sen và một miếng thịt nhỏ bỏ vào.
Sau khi ngâm cơm mềm nát, Khương Y Thanh mới cẩn thận đặt xuống đất.
"Theo như anh thấy, cún con này mới được hơn tháng tuổi thôi, hẳn phải đang bú mẹ mới đúng, có lẽ lạc mất mẹ, cho nên mới biến thành chó hoang thế này."
Lâm Phong chậm rãi thả cún nhỏ trên tay xuống đất, nói ra suy đoán của mình.
Cún con lúc này đang rất sợ hãi, toàn thân run rẩy, ngay cả bước đi cũng không vững vàng!
Thực chất là do quá đói bụng, ngửi được mùi thơm của đồ ăn, run rẩy chạy về phía đó.
"Gâu Gâu!"
Cún con yếu ớt kêu lên hai tiếng, đi theo mùi hương, không chút do dự gục đầu vào đồ ăn trước mặt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng! Tiếng cộp cộp bên tai vang lên không ngừng.
Thấy cún con ăn cơm, đám người Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ba ba, cún con đáng thương quá, nếu chó mẹ biết được, khẳng định rất đau lòng!"
Lâm Thiến Thiến cau mày, khom người, nhìn chằm chằm vào cún con đang ăn cơm.
Vì biết cún con đang sợ mình, nên Thiến thiến chỉ đành kìm nén mong muốn muốn ôm cún con vào lòng, vuốt ve mấy cái!
Lâm Phong đưa mắt nhìn cún nhỏ, đứng dậy nói với Khương Y Thanh: "Để anh ra ngoài xem thế nào, nếu như là cún con lạc đường, thì chắc hẳn chó mẹ đang ở gần đây, không đi quá xa được."
Nói xong, Lâm Phong đứng dậy đi ra cửa.
Lúc này trời đã tối hẳn, Lâm Phong nhìn ra ngoài cửa, phát hiện bầy chó hoang đã rời đi.
Nhưng không có chó cái nào lưu lại.
Chẳng lẽ thật sự bị lạc rồi?
Lâm Phong suy nghĩ một hồi, quyết định đi hỏi Nhị thúc.
Lúc Lâm Phong tới nhà Nhị thúc, cả nhà vừa ăn cơm xong đang xem tỉ vi, thấy Lâm Phong đi vào, Lâm Hữu Căn vội vàng đứng dậy, xoa xoa tay cười nói: "Tiểu Phong, sao lại tới nhà Nhị Thúc thế? Tối nay đã ăn củ sen chưa? Củ sen có ngon không?”
Lâm Phong gật đầu cười.
"Dạ, ăn rồi, củ sen tươi rất ngon ạ.
Cả hai trò chuyện rôm rả một hồi.
Cuối cùng Lâm Phong đưa cho nhị thúc một điếu thuốc, cười hỏi: "Nhị thúc, cháu có chuyện muốn hỏi chú, hôm nay ở trước cửa cháu nhặt được một cún con đi lạc, hình như mới hơn một tháng tuổi thôi, nhưng sao lại tới nhà cháu tìm cơm ăn vậy? Nhỏ như vậy, không phải là đang trong tuổi bú mẹ sao?"
Nhị thúc nghe xong, bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Ồ, ý cháu là cún con lông vàng đúng không?"
Nghe nhị thúc nói xong, Lâm Phong lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, là một chú chó nhỏ, cỡ bằng lòng bàn tay, da bọc xương. Nếu lần này không phải do cháu nhìn thấy, chắc tâm hai ngày nữa là chết đói!"
Nhị thúc thở dài kể lể: "Là chó con do chó cái nhà lão Lý đầu thôn đẻ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà nó tới trước cổng nhà chúng ta sinh con non, sinh xong nó nói đi là đi, thậm chí ngay cả con mình cũng không cần."
Nhị thúc bất đắc dĩ nhún vai nói: 'Đẻ được tổng cộng là ba chú cún nhỏ, Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tiểu Bạch, đây là chuyện của một tháng trước rồi, Nhị Hoàng và Tiểu Bạch đều đã chết con mà cháu trông thấy hẳn là Đại Hoàng."
Đại Hoàng ra đời sớm nhất nên có sức khỏe tốt nhất.
Nói thì nói là như vậy, nhưng cũng chỉ là so với lứa ba con đó thôi.
Nếu hôm nay Khương Y Thanh không bế chú cún con này vào trong nhà, thì có lẽ chưa đến hai ngày nữa chú chó này đã không còn ở trên đời.
"Vậy là, trong làng không ai muốn nuôi sao?"
Lâm Phong Nghi hoặc hỏi.
Anh nhớ khi còn bé, chó con hẳn là rất được yêu thích.
Đặc biệt là nhà nào cũng muốn có chó con trông nhà.
Bởi vậy khi đó, nhà ai mà có chó mang thai, vê cơ bản đều không cần chờ tới lúc sinh ra mà đã nhận nuôi trước.
Đã thế có những giống còn cần phải đặt cọc trước. Sao bây giờ cún con sinh ra rồi, lại không có ai muốn thế này?
Lâm Hữu Căn nghe xong, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Tiểu Phong à, giờ đã là thời buổi nào rồi, sao còn giống như ngày xưa được nữa! Bây giờ nhà nào cũng ăn no mặc ấm, ai còn nuôi chó trông nhà?"
Lâm Hữu Căn châm thuốc, rít một hơi, chậm rãi nói: "Thôn ta bây giờ, nuôi chó để giữ nhà chứ có phải để chơi đùa cùng đâu! Cháu xem, giờ ít nhà nuôi chó lắm!"
Thấy Lâm Hữu Căn nói vậy, Lâm Phong hiểu ra ngay.
Không sai.
Bây giờ trộm cướp ít hơn xưa, ai còn nuôi chó làm gì?
"Nhị thúc, vậy là không có ai muốn nhận nuôi cún con này có phải không?"
Lâm Phong nắm chắc trọng điểm hỏi.
Lâm Hữu Căn gật đầu, đáp: "Đúng, lang thang bên ngoài hơn một tháng rồi, nếu có người muốn, sớm đã bắt về nuôi!'.
Lâm Phong gật đầu, trò chuyện thêm với nhị thúc vài câu, rồi vội vàng trở về tiểu viện.
Trong sân nhỏ, thấy Lâm Phong trở về, Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến vội vàng hỏi: "Thế nào, đã hỏi được chưa? Là chó nhà ai?"
Lâm Phong cười khoát khoát tay, bất đắc dĩ nhún vai.
"Cún con này là chó hoang, không phải chó cái nhà mình sinh, chó cái sinh xong quay về nhà, xa chỗ này lắm! Chắc là không muốn nuôi rồi."
Lâm Phong nói xong, cũng cảm thấy có chút thổn thức.
Anh đưa tay xoa người cún nhỏ vừa ăn no.
Cún con hẳn đã được ăn no, bụng tròn vo nằm trên mặt đất, để mặc cho Lâm Phong sờ. "Ba ba, Tiểu Hoàng ăn sạch cả bát, có phải vẫn chưa no không? Có cần cho ăn thêm cơm nữa không ạ?”
Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu hỏi.
Cô nhóc nói xong, Lâm Phong còn chưa kịp trả lời, Khương Y Thanh đã lên tiếng ngăn Lâm Thiến Thiến lại.
"Thiến Thiến à, cún con không ăn được nhiều đâu."
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thiến Thiến, Khương Y Thanh nhanh chóng giải thích: "Cún con khác với chúng ta, cún con không biết bản thân đã ăn no hay chưa, nếu cứ cho cún con ăn nhiều, cún con sẽ bị nổ bụng đó, như thế chúng ta không gặp được cún con nữa đâu, con hiểu chưa?"
Lâm Thiến Thiến giật mình, vội vàng xua tay.
"Vậy thôi không cho Tiểu Hoàng ăn nữa, Thiến Thiến không muốn Tiểu Hoàng xảy ra chuyện đâu!"