Chương 244: Bạn học cũ, Trân Phát
Chương 244: Bạn học cũ, Trân PhátChương 244: Bạn học cũ, Trân Phát
Lâm Thiến Thiến cực kỳ đau lòng.
Cô bé nhìn Khương Y Thanh, vươn tay cẩn thận kéo kéo tay áo của cô.
"Mẹ ơi, mẹ của chó vàng nhỏ không cần nó nữa, chúng ta có thể mang chó vàng nhỏ về nuôi được không?"
Lâm Thiến Thiến hỏi với vẻ đáng thương.
Thật ra những gì cô bé nói cũng chính là tiếng lòng của cô.
Khương Y Thanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, sau đó nhỏ giọng nói: "Con chó này rất đáng thương, nếu chúng ta không nuôi nó, con chó này nhất định sẽ bị những con chó lớn đó bắt nạt, đến lúc đó sợ là không sống nổi quá hai ngày, Lâm Phong, anh xem..."
Khương Y Thanh chớp chớp mắt nhìn Lâm Phong hỏi.
Người ta nói khi con gái làm nũng là đáng yêu nhất.
Có người đàn ông nào chịu đựng được người phụ nữ của mình thích làm nũng với mình đâu chứ?
Dĩ nhiên Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Anh cũng có ý định nhận nuôi chú cún nhỏ màu vàng này, nên lập tức cười gật đầu, xoa đầu Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến.
"Được, dù sao bây giờ máy bay có thể làm thủ tục ký gửi, đến lúc đó chúng mang theo chú chó con màu vàng này đến Thượng Hải luôn, được không?"
Nghe Lâm Phong đồng ý, Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến cực kỳ vui vẻ!
Hai người vui vẻ duỗi tay ôm lấy nhau, rồi lại vươn tay sờ sờ lên người chú chó nhỏ màu vàng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ ơi, chúng ta làm một cái nhà nhỏ cho cún con màu vàng được không?” Lâm Thiến Thiến thì thầm: "Bây giờ trời lạnh rồi, buổi tối cún con màu vàng không có nhà, nó cũng sẽ lạnh đến run rẩy nha!"
Khương Y Thanh đưa tay ra sờ sờ đầu cô nhóc.
"Được, con ở đây trông chừng cún con, dì lập tức về liên!"
Khương Y Thanh nói xong liền đi vào phòng tìm quần áo cho cún con.
Lâm Thiến Thiến thì tiếp tục vuốt ve bụng cún con, dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu kia gần như làm tan chảy trái tim của Lâm Phong.
Thấy hai người phân công rõ ràng, Lâm Phong mới thôi xem tiếp.
Anh đi vào trong phòng, lấy ra hai khối ngọc bích đế vương trong không gian.
Hai miếng phỉ thúy đế vương màu lục này trông cực kỳ xinh đẹp.
Mặc dù Lâm Phong không biết nhiều về ngọc phỉ thúy, nhưng nhìn thấy hai khối ngọc bích đế vương này được bàn tay điêu luyện của thiên nhiên chạm khắc ra, Lâm Phong không khỏi cảm khái.
Chẳng trách ngọc bích đế vương là cực phẩm trong cực phẩm.
Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu được.
Loại ngọc này đa số là chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lúc trước Lâm Phong đã định bán hai khối ngọc bích đế vương này đi, nhưng tối qua sau khi được Lâm Thiến Thiến nhắc nhở, anh chợt hiểu rằng hai khối ngọc bích đế vương này dùng làm nhẫn cầu hôn và một bộ trang sức cho Khương Y Thanh, thì tuyệt còn gì bằng.
Mà nhắc đến bậc thầy làm ngọc thạch và ngọc phủ thúy tốt nhất, chắc chắn chỉ có ở Vân Nam.
Lâm Phong mở điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm cửa hàng ngọc thạch ở Vân Nam.
Nếu muốn làm thành bộ trang sức hoàn hảo nhất, hơn nữa còn là loại ngọc bích đế vương cao cấp này, thì tốt nhất nên chọn những cửa hàng lâu đời.
Tốt nhất là thời gian càng lâu chứng tỏ cửa hàng càng ít ẩm ướt, nhiều sư phụ làm nghề, như vậy mới không lãng phí nguyên liệu tốt.
Lâm Phong mở thanh công cụ tìm kiếm, đủ các loại ngọc thạch luôn, cuối cùng anh chợt nhận ra đầu năm nay quảng cáo nhiều đến đáng sợ.
Lướt tới lướt lui, anh cũng không muốn lãng phí hai khối ngọc bích đế vương trong tay mình, thế là quyết định vào nhóm bạn bè hồi còn học trung học cơ sở hỏi thăm một chút.
Anh học trung học cơ sở ở Vân Nam, lúc ấy anh vẫn còn nhớ trong lớp có mấy người bạn có gia đình kinh doanh ngọc phỉ thúy.
Bây giờ thay vì tự đi tìm mấy quảng cáo không đáng tin, chi bằng hỏi mấy người bạn cùng lớp.
Dù gì cũng đáng tin hơn là tự mình đi tra Baidu.
Đúng lúc Lâm Phong mở phần mềm chim cánh cụt ra.
Năm đó chỉ có phần mềm chim cánh cụt, chưa có WeChat!
Tìm được nhóm trung học cơ sở bị mình chặn thông báo, đầu tiên Lâm Phong bỏ chặn thông báo.
Năm đó, nội tâm của mình khác nhạy cảm, lúc ở trong lớp tuy luôn biểu hiện tùy tiện, nhưng thực ra anh rất tự ti.
Sau khi đến Thượng Hải, Lâm Phong hoàn toàn biến mất trước mặt tất cả các bạn học cũ của mình.
Suy cho cùng, thuở còn trẻ không biết cách giữ gìn lòng tự tôn của người khác, rất nhiều bạn học từng nói những lời tổn thương với Lâm Phong.
Tuy năm đó Lâm Phong tỏ vẻ không để ý, nhưng từng chuyện từng chuyện đều ghi nhớ trong lòng. Bây giờ ớn tuổi rồi, có thể coi là đã buông xuống hết mọi chuyện.
Mở nhóm bạn cùng lớp ra, Lâm Phong ngẫm nghĩ rồi quyết định gửi bao lì xì trước rồi mới đặt câu hỏi.
Dù sao cũng nhiều năm rồi không liên lạc, giờ bỗng liên lạc hỏi thăm thì không tốt cho lắm.
Lâm Phong gửi bao lì xì hai trăm tệ, hỏi trong nhóm là "mọi người có ai biết cửa hàng ngọc bích lâu đời nào ở đó đáng tin cậy không?"
Mọi người trong nhóm đang nói chuyện với nhau, tự nhiên có người gửi bao lì xì, lập tức tốc độ cướp lì xì phải nói là cực nhanh!
Mọi người vội vàng trả lời câu hỏi của Lâm Phong, Lâm Phong liên tục điểm lại những cái tên mà mình trông thấy.
Cửa hàng ngọc thạch của Tiên Lão Tam.
Cái tên này xuất hiện thường xuyên nhất.
Sau khi Lâm Phong thầm xác định cái tên này, ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi nhóm, bỗng nhiên có người tag anh.
“Cậu là Lâm Phong?”
Người nọ hỏi anh xong thì gửi một hàng dấu chấm than.
Thể hiện sự kinh ngạc của mình.
Lâm Phong nhìn qua cái tên, phát hiện cái tên này hơi quen mắt, nhưng nhất thời anh không nhớ ra.
Mà ngay khi Lâm Phong còn đang ngẩn người, mọi người trong nhóm đã bùng nổi
"Lâm Phong? Lâm Phong nào vậy? Chẳng lẽ là người lúc trước ngồi ở hàng cuối cùng?”
"Là cậu đúng không? Lâm Phong? Không phải bảo là cậu đi Thượng Hải sao? Ha ha! Nhiều năm không gặp, giờ xuất hiện liền hỏi cửa hàng ngọc thạch, không phải cậu phát tài rồi đấy chứ!"
"U là trời, chuyện này thật sự còn hiếm hơn so với mình nhìn thấy gấu trúc khổng lồ! Xem ra cậu ta đi Thượng Hải chắc là phát tài rồi!"
Mọi người trong group sôi nổi nói không ngừng.
Lâm Phong nhấp vào trang cá nhân của người đã tag tên anh, nhìn thấy ảnh đại diện trên tường, anh chợt nhận ra.
Người bạn học cũ này là Trân Đại ĐầuI
Trần Đại Đầu, tên thật là Trân Phát.
Trước kia ngồi cùng bàn với Lâm Phong!
Hồi còn đi học, nhà Trân Phát rất nghèo, hoàn cảnh gia đình cũng rất giống Lâm Phong, cha mẹ đều mất, ở với ông bà nội.
Mà hoàn cảnh của Lâm Phong thậm chí còn tốt hơn so với Trân Phát, các chú thím, và các cô đều đối xử với mình rất tốt, ít nhất cơm ăn áo mặc đều được đảm bảo.
Nhưng Trần Phát thì lại khác.
Các cô chú trong nhà từ nhỏ đã không thích gặp cậu ta, sợ cậu ta theo ông bà lớn lên từ nhỏ, được chia nhiêu gia sản hơn, vì vậy từ nhỏ đều ghét bỏ cậu ta.
Lúc Trân Phát đi học, buổi sáng dậy sớm, tình cờ là chú thím của cậu ấy đã mở một cửa hàng ăn sáng bên cạnh trường học.
Lúc đó ông nội Trân Phát đã nhờ chú thím chăm sóc Trân Phát, mỗi buổi sáng chỉ cần cho cậu ấy hai cái bánh bao là được.
Mà không phải là cho ăn miễn phí, bảo chú thím ghi sổi