Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245 Tiệm Ngọc Thạch Của Tiền Lão Tam

Chương 245 Tiệm ngọc thạch của Tiền Lão Tam Chương 245 Tiệm ngọc thạch của Tiền Lão TamChương 245 Tiệm ngọc thạch của Tiền Lão Tam

Vào thời điểm đó, hai cánh bánh bao giá một tệ, được ghi sổ mỗi ngày, cuối năm cầm sổ này đến hỏi tiền ông nội.

Lúc ấy Trần Phát gầy như cọng giá đỗ, tuy nói là buổi sáng ăn hai cái bánh bao, nhưng tất cả đều là bánh bao hấp qua đêm, thậm chí có mấy cái còn được hấp từ bột rơi xuống đất.

Thỉnh thoảng cửa hàng buôn bán bận rộn, chú thím còn bảo Trần Phát phụ giúp trong cửa hàng.

Lúc đó Trần Phát không dám nói, cũng kiên trì phụ giúp việc trong cửa hàng.

Có đôi khi bị trễ học.

Khi đó tình bạn giữa Lâm Phong và Trần Phát theo cách này mà thành.

Lần nào Trần Phát cũng lén giấu nửa cái bánh bao hấp cho Lâm Phong, lần nào Lâm Phong cũng giúp che giấu để Trần Phát không bị nêu tên.

Tóm lại hai người cảnh ngộ tương đồng thường hỗ trợ cho nhau.

Sau khi hai người quen thân, Lâm Phong cũng biết Trần Phát không có tiền, một ngày rất có thể chỉ ăn hai cái bánh bao hấp này lấp bụng, nên về sau anh không lấy nửa cái bánh bao hấp của Trần Phát nữa.

Thỉnh thoảng khi ông bà nội đưa cơm cho mình, anh chia lại cho Trân Phát một ít.

Mà bản thân Trân Phát cũng có phương pháp kiếm tiền của riêng mình.

Nhặt đồng nát, trộm sắt vụn, mùa hè bắt ve bán, mùa đông đi khắp các nhà máy làm việc vặt.

Tóm lại, trong ba năm trung học, hai người giúp đỡ lẫn nhau miễn cưỡng ngày qua ngày, cứ như vậy học xong. Lâm Phong không có ấn tượng sâu lắm với cái tên Trần Phát, nào giờ anh cứ quen gọi Trần Đại Đầu.

Lúc đó Trần Phát bị suy dinh dưỡng, cơ thể gầy như cọng giá đỗ, nhưng đầu rất to, Lâm Phong hiện tại vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Sau đó Lâm Phong đi Thượng Hải, hai người không còn liên lạc nữa.

Hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Lúc này trong nhóm bỗng bị Trần Phát tag tên, xác nhận ảnh đại diện, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Trần Đại Đầu ngày xưa, Lâm Phong bỗng cảm thấy một niềm vui khó tả.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Đến khi Lâm Phong cuối cùng đã xác nhận được thân phận của Trần Đại Đầu, lúc anh quay lại nhóm, bị tin tức dày đặc làm cho giật mình.

Hơn một trăm tin nhắn!

Mọi người trong nhóm đang nói vê mình và Đại Đầu, sau khi Đại Đầu tag mình thì không nói gì nữa.

Mấy người trong nhóm đa số đều cười ha ha, nội dung chuyện này chuyện kia, mỉa mai châm chọc các kiểu.

Lâm Phong nhìn lướt qua, sau đó im lặng không nói gì.

Những lúc thế này chẳng cần thiết phải đi cãi vã với mấy người đó làm gì.

Cuộc sống mà, mình cứ sống tốt thì sẽ tốt thôi.

Nhưng Trần Đại Đầu là người bạn cũ nhiều năm không gặp, anh thực sự muốn liên lạc lại với cậu ta.

Lúc Lâm Phong đóng trang trò chuyện nhóm, anh phát hiện trong danh sách bạn bè Trần Đại Đầu đã trực tiếp nhắn tin trò chuyện riêng với mình.

Anh nhanh chóng mở tin nhắn ra. Nhìn thấy Trân Đại Đầu quả nhiên sử dụng chức năng trò chuyện tạm thời của nhóm tìm mình.

Trần Phát: 'Lâm Phong! Là cậu đúng không? Trước giờ cậu không nói chuyện trong nhóm, cũng không đổi tên, tớ bị mất ài khoản QQ, không dám add cậu! Nhiều năm rồi!"

Lâm Phong trả lời bằng icon khuôn mặt cười.

Sau đó anh nói: 'Là tớ, số QQ ban đầu của tớ bị hack nên tớ đổi cái khác, nếu không hai chúng ta nhiều năm như vậy không liên lạc."

Lâm Phong tùy ý tìm cho cả hai một cái cớ.

Thực ra hai người đều hơi sợ hãi khoảng thời gian học ở trung học cơ sở.

Khoảng thời gian đó gần như mang theo quá khứ hoàn toàn khó khăn của hai người, bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi quá khứ, ai mà xoắn xuýt làm gì?

Nhưng người có thể không nhắc tới thì không nhắc tới, cứ để bụi trần phủ lấp tất cả đi.

Chỉ là bây giờ, sau bao nhiêu năm, hai người cuối cùng thoải mái.

Chợt nhận ra rằng đoạn tình cảm trước vô cùng quý giá.

Trân Phát: "Ha ha! Tớ nghe nói bây giờ cậu đang ở Thượng Hải đúng không? Có bạn học nói đã từng nhìn thấy cậu ở Thượng Hải, còn có một đứa con nữa? Thằng nhãi này, không tệ nha!"

Lâm Phong: "Ừ, một lời khó mà nói hết, nhưng sau khi có con, dù là người hay tâm xem như ổn định, cậu thì sao, kết hôn chứ?"

Trân Phát: "Tớ à, cũng ở Thượng Hải! Chỉ là cậu một lời khó nói hết, tớ cũng không biết phải nói gì! Hôm nào rãnh gặp nhau không?"

Lâm Phong dừng một chốc.

Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời: 'Giờ cậu đang ở đâu? Tớ đang ở quê Lý Trại, Vân Nam."

Trân Phát gửi icon cười ha ha.

"Thật trùng hợp, tớ cũng đang ở Vân Nam!"

Lâm Phong tiếp tục tán gẫu với Trần Phát, hẹn gặp ngày mai gặp nhau ở thị trấn.

Lâm Phong tự có tính toán của mình, hai ngày nữa anh sẽ quay về Thượng Hải, trước khi trở lại anh nên xử lý hai khối ngọc bích đế vương của mình thật tốt.

Dù lúc đó có về Thượng Hải rồi thì ký gửi cũng không sao.

Sắc trời đã sáng.

Trên thị trấn, cửa hàng ngọc bích trên phố vừa mở cửa.

Trên con phố cửa hàng ngọc thạch này, nổi tiếng nhất và lâu đời nhất là cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam.

Cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam đã mở hơn hai trăm năm.

Cửa hàng được mở trên con phố này từ thời nhà Minh và nhà Thanh, sau này dù đã trải qua đủ loại thảm họa như chiến tranh, nhưng gia đình đã truyền lại kỹ thuật chạm khắc ngọc bích, và nhiều kinh nghiệm cũ rất tốt.

Vì vậy, mỗi lần sau khi định cư, con cháu như Tiền Lão Tam sẽ ra ngoài, tiếp tục mở cửa hàng.

Mà cái tên Tiên Lão Tam này, không chỉ là một người gọi mà mỗi một người làm chưởng quỹ đều gọi chung là Tiên Lão Tam.

Là biệt danh đầy hương vị lịch sử.

Thậm chí trải qua nhiều năm lịch sử như thế, cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam vẫn duy trì xưởng thủ công truyền thống nhất, cửa hàng cũng vẻn vẹn từ một gian mở rộng đến hai gian mà thôi.

Một gian chuyên dùng để bán ngọc thạch, gian còn lại dùng để mở đổ thạch. Bây giờ là tám giờ sáng.

Là lúc cửa hàng ngọc thạch mở cửa.

Tuy nhiên, cửa hàng của Tiền Lão Tam luôn luôn đúng giờ lại không mở cửa.

Lúc này những người làm trong cửa hàng đang phát sầu!

Nguyên nhân rất đơn giản.

Hai ngày trước chưởng quỹ đi đến thôn Hắc Thủy, bỏ ra hơn một trăm ngàn mua một ít đá mang về.

Nếu là trước kia, vận may của Tiền Lão Tam luôn tốt, kỹ năng lựa chọn thạch thô của gia tộc cũng được nhắc đến rất nhiều, nên dù thế nào cũng sẽ gặp được phỉ thúy.

Mà cái nghề đổ thạch này là như vậy đấy.

Trong số mười tảng đá, chỉ cần có một tảng là vật liệu tốt, cộng với kỹ năng chạm khắc do tổ tiên truyền lại, dù thế nào cũng không lỗiI

Đây cũng là nguyên nhân cửa hàng ngọc bích của Tiền Lão Tam tồn tại nhiều năm như vậy!

Nhưng lần này, kể cũng lạ!

Không biết là hên hay xuil

Tiên Lão Tam mua tổng cộng mười viên đá mà mình coi trọng nhất, xác suất ra ngọc cao nhất, thế nhưng không có viên đá nào có ngọc.

Tất cả cắt ra đều thành đá vụn.

Điều này khiến Tiền Lão Tam tức giận!

Lão đang rất mất bình tĩnh!

Mấy người làm mở đá tuy không có trách nhiệm gì, nhưng ông chủ mình nổi giận, thì ai mà không sợ chứ? Ai cũng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không biết phải khuyên nhủ thế nào. Bấy giờ, một người làm chợt hai mắt tỏa sáng, bỗng nhiên lên tiếng: "Chưởng quầy, còn một viên đá nữa kìa?"
Bình Luận (0)
Comment