Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255: Tôi Có Cách

Chương 255: Tôi có cách Chương 255: Tôi có cáchChương 255: Tôi có cách

Chỉ là sức mạnh của tử vong thật sự quá kinh khủng.

Anh không muốn mất Trần Phát!

Trân Phát ngẩn người.

Nhiều năm như vậy, anh ta dường như chưa từng được người khác quan tâm nhiều như thế, hiện giờ được Lâm Phong quan tâm mình, anh ta có thể thật sự cảm nhận được.

Hốc mắt trong phút chốc ươn ướt chua xót.

Trân Phát cười đưa tay ra, tay còn lại che mu bàn tay của Lâm Phong, sau đó trầm giọng nói: "Phong Tử! Tôi đã bị nhiễm độc trong năm năm, bệnh viện nào mà tôi chưa đến chứ? Ông phải hiểu, cái mạng này của tôi dù tôi không xem trọng nhưng không có nghĩa tôi không cần nó, ông hiểu không?”

Ý ngoài lời nói.

Nhưng hễ là bệnh viện có chút hy vọng và khả năng thôi, anh đều đi đến đó.

Sao mình có thể cam chịu từ bỏ cơ chứ?

Bây giờ khi anh ngồi đây, bình tĩnh kể hết những chuyện này, không có gì khác chỉ có một tình huống.

Anh ta đã cố gắng hết sức.

Lâm Phong rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh buông tay Trần Phát ra, mắt đỏ ngầu ngồi xuống ghế, không nói gì, cau mày bắt đầu uống trà.

Trần Phát cười nói: "Phong Tử, tôi vẫn còn thời gian mười năm nữa, sao ông là như vẻ ngày mai tôi sẽ chết vậy?"

"Hôm nay hiếm khi chúng ta gặp nhau, vui vẻ lên đi!" Trân Phát cười nói.

Lâm Phong không nói gì, nhưng trong đầu anh đang có tính toán khác.

Trâm mặc một lát, anh rốt cuộc mở miệng nói: "Độc mãn tính của ông chưa tìm được thuốc giải đúng không? Chỉ cần tìm được thuốc giải, là độc trên người ông sẽ được trị hết."

Anh nói tiếp: "Tây y trong bệnh viện không có cách nào, vậy chúng ta có thể thử bên Đông y, Đông y bác đại tinh thâm, không chừng có thể giải độc!"

Lâm Phong nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải dáng vẻ nói giỡn.

Trân Phát dừng một chút, sau đó cười.

"Nói thật, độc này của tôi, chỉ có y học cổ truyền mới có thể giải được. Suy cho cùng người hạ độc tôi đã tìm ra cách hạ độc từ trong sách cổ, vả lại không dám gạt ông, trong mấy năm qua tôi cũng đã tìm đơn thuốc giải độc."

Trân Phát nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

Lâm Phong sau khi nghe Trân Phát nói thì sững sời

"Có đơn thuốc à? Vậy tại sao ông..."

Tuy nhiên, những lời kích động chưa kịp thốt ra, Lâm Phong đã lấy lại bình tĩnh.

Trần Phát đã tìm được đơn thuốc.

Nhưng không giải được độc này.

Chỉ có một nguyên nhân, đơn thuốc này có vấn đề.

"Đơn thuốc này không đầy đủ đúng không? Hay là đơn thuốc bị người khác động tay động chân?”

Lâm Phong hỏi.

Trần Phát suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay cởi nút áo, lấy trong túi ra một cái túi đã được ép plastic. Bên trong túi ép plastic là một mảnh giấy đã ố vàng.

Tuy là chữ viết trên giấy là chữ phồn thể, nhưng nhìn chung có thể đọc hiểu được.

"Đây, ông nhìn là biết."

Trân Phát đưa đơn thuốc cho Lâm Phong, sau đó tiếp tục chậm rãi uống trà.

Lâm Phong nhíu mày cầm lấy đơn thuốc.

Đến giờ anh vẫn cảm thấy kỳ lại

Nếu đã có đơn thuốc rồi vì sao không giải độc ngay?

Anh nghi ngờ nhận lấy đơn thuốc trong tay của Trần Phát, Lâm Phong cẩn thận xem kỹ phối thuốc của đơn thuốc.

Đơn thuốc rất đơn giản.

Tổng cộng có ba loại.

Kim Thoát Tử.

Nhân sâm ngàn năm.

Linh chi trăm năm.

Trong ba loại thuốc thì loại thứ hai và thứ ba đều được xem là dược liệu thượng phẩm trong Đông y, nhưng loại thứ nhất Lâm Phong lại chưa từng nghe nói bao giờ, Kim Thoát Tử là gì.

"Kim Thoát Tử là cái gì?"

Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

Trân Phát nghe hỏi thì bất đắc dĩ nhún vai.

"Nếu tôi biết thì độc của tôi cũng không đến mức không giải được."

Trân Phát bất đắc dĩ cười khổ nói: "Trong sách cổ ghi chép về Kim Thoát Tử cũng rất đơn giản, nghe nói là một loại thực vật ở Thập Vạn Đại Sơn, tỉnh Tây Nam, còn có một bức ảnh nữa, tôi dựa theo bức ảnh tìm ba bốn năm, cuối cùng nhận được một tin tức."

"Loại này trăm năm trước đã tuyệt chủng, biến mất trên trái đất này. Ông nói xem, tình hình như thế thì độc của tôi làm sao mà giải?"

Da đầu của Lâm Phong cũng nổ tung.

Biến mất?

Tuyệt chủng?

"Ông nhận được tin này ở đâu? Có đáng tin không?"

Lâm Phong chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Đài truyền hình có thẩm quyền nhất, và các báo chí nữa, ông có thể trực tiếp tìm các tờ báo từ năm 1956 là có rồi."

Trần Phát nói.

Lâm Phong nghe vậy, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm báo chí năm 56.

Hình ảnh là bố cục trang nhất.

"Theo báo cáo nghiên cứu của các nhà khoa học Trung Quốc, những loài thực vật sau đây đã biến mất trên hành tinh này và được tuyên bố là tuyệt chủng..."

Một danh sách chỉ chít hàng chữ nhỏ.

Dòng thứ ba là Kim Thoát Tử.

Trái tim Lâm Phong chìm xuống đáy cốc.

Anh theo vô thức liếc nhìn Trân Phát.

Loại độc dược mãn tính này không lập tức kết án tử hình người ta, ngược lại nó còn mang đến một tia hy vọng, khiến người ta tưởng rằng mình còn có thể tìm được thuốc giải.

Nhưng khi Trân Phát vất vả tìm được đơn thuốc, nghĩ rằng mình sẽ sống sót, thì lại thấy tin tức như vậy.

Đây chẳng phải là tận mắt nhìn thấy mình bị kết án tử hay sao?

"Chẳng lẽ thật sự không có cách nào khác hay sao? Chẳng lẽ trên thế giới không còn một gốc Kim Thoát Tử ư?"

Lâm Phong nghiến răng, cau mày hỏi.

Trân Phát nghĩ ngợi hồi lâu mới trả lời.

"Có thì vẫn có đấy."

Trần Phát nói: "Hạt giống của Kim Thoát Tử vẫn còn lại hai hạt, một hạt tôi bảo người giao cho viện nghiên cứu để trồng trọt, còn một hạt đang ở trong tay tôi."

Lâm Phong nghe được lời này, bỗng nhiên cảm thấy như được tiêm thuốc tăng lực vậy!

"Nếu đã có hạt giống thì có thể gieo trồng! Ông yên tâm! Vẫn còn thời gian mười năm, nhất định sẽ được!"

Lâm Phong ngạc nhiên mừng rỡ nói.

Trân Phát cười cười.

"Thứ này tuyệt chủng là có nguyên nhân, Phong Tử à, các chuyên gia nói thứ này tuyệt chủng là bởi vì trên trái đất thiếu một thứ gì đó, nói chung là môi trường thay đổi, khiến thứ này không thể nảy mầm, bước vào thời kỳ ngủ đông vô tận."

Trần Phát nói tiếp: "Tôi đã tìm thấy hai hạt giống này ngay từ năm tôi bị trúng độc, hiện tại đã qua năm thứ năm, viện nghiên cứu đã trồng đi trông lại hàng trăm nghìn lần, vẫn chỉ là hạt giống, tháng trước tôi có gọi điện tới, họ nói là vì gieo trông quá nhiều lần, nên hạt giống đó sắp bị hư rồi."

Thiếu một loại vật chất?

Không thể trông được ư?

Giờ đây chưa bao giờ mà Lâm Phong cảm thấy mình xuất hiện đúng lúc như thết

Anh bỗng nghiêm túc nhìn Trân Phát chăm chú, nói gần từng chữ: "Đại Đầu, nếu ông tin tôi thì đưa hạt giống còn lại cho tôi, tôi có thể giúp ông."

Lâm Phong nói rất nghiêm túc.

Trần Phát sững người.

Hạt giống cuối cùng.

Nó là tất cả hy vọng của mình.

Nếu đem hạt giống cuối cùng giao cho Lâm Phong, chẳng khác nào đánh cược tính mạng của mình.

Thực ra, Trân Phát đã quyết định lấy hạt giống cuối cùng này mang đi nghiên cứu thêm lần nữa.

Nếu là người khác, Trân Pháp nhất định cho rằng người này điên rồi!

Nhưng khi Lâm Phong nói ra điều này, phản ứng đầu tiên của Trần Phát là tin tưởng cậu ấy!

Cậu ấy có lẽ thực sự có cách!
Bình Luận (0)
Comment