Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Trúng Độc

Chương 254: Trúng độc Chương 254: Trúng độcChương 254: Trúng độc

Lâm Phong gắn từng chữ.

Lúc này, Trần Phát vốn luôn mỉm cười trong trẻo, đột nhiên sững người!

"Mùi thế nào?"

Trân Phát nói với giọng khàn khàn.

Lâm Phong nheo mắt lại, lên tiếng: "Một mùi hôi thối, mùi bị thối rữa."

Từ sau khi có không gian, Lâm Phong vẫn luôn uống nước suối linh tuyên trong không gian, ngay cả thức ăn ngày thường mình ăn đều là được trồng trong không gian.

Cơ thể mình sau khi được mấy thứ này tẩy sạch, dù là thể chất hay khứu giác và vị giác.

Giờ anh mẫn cảm hơn so với ngày xưa rất nhiều.

Mà lúc mình vừa mới đi vào phòng riêng đã loáng thoáng nhận ra mùi hôi thối như có như không.

Lúc đầu Lâm Phong vẫn chưa xác định.

Suy cho cùng bên trong phòng riêng, đều là những người nghiện Internet.

Có người chơi game đến mức ba bốn ngày không tắm, ngủ cũng đều hoàn toàn dựa vào ghế đẩu trong phòng.

Tóm lại, nhiều năm qua, trong phòng có mùi là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trong phòng riêng có nhiều góc nhỏ thế kia, không chừng có một hoặc hai con chuột chết bị thối cũng nên.

Nhưng ngay lúc Lâm Phong ra cửa, Trần Phát suýt chút nữa té ngã, anh vội đưa tay ra đỡ cậu ta đứng dậy, mùi kia trực tiếp xộc vào chóp mũi. Chắc chắn không sai.

Mùi thối kia thế mà lại đến từ cơ thể của Trân Phát!

"Đại Đầu, giữa chúng ta chẳng lẽ còn có bí mật gì không thể nói ư?"

Lâm Phong nhíu mày, híp mắt nhìn Trần Phát chăm chú.

Trân Phát dường như không ngờ rằng bí mật mà anh ta cố gắng che giấu lại bị Lâm Phong nhìn thấu dễ dàng như vậy.

Anh ta sững người một lúc, rồi chợt mỉm cười.

Đó là kiểu cười trút bỏ lớp ngụy trang, trút bỏ sự mệt mỏi khắp người, như trút được gánh nặng.

"Đã nhiều năm không gặp, cậu ngược lại có thể làm thám tử được rồi!"

Trân Phát cười trêu ghẹo nói.

Lâm Phong biết cậu ta đang trêu chọc mình, lập tức nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Ông nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cơ thể ông rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thực ra, Lâm Phong mơ hồ cũng có suy đoán của mình.

Cơ thể của người bình thường dù thế nào cũng sẽ không có mùi thối!

Chỉ có một khả năng!

Trúng độc!

Có một số chất độc mãn tính là như vậy.

Nó sẽ từng chút một theo máu lan tràn khắp cơ thể, cuối cùng xâm nhập lục phủ ngũ tạng của bạn.

Những tế bào bị chiếm đóng sẽ ngâm đầy chất độc, sẽ tỏa ra mùi của chất độc.

Chính là cái mùi hôi thối kia.

Bấy giờ Trần Phát không biết từ đâu lấy ra một cây kim châm, lấy bật lửa ở trên bàn, hơ cây kim trên cái bật lửa, cẩn thận hơ nóng một lúc.

Sau đó anh ta chậm rãi duõi lòng bàn tay ra, dùng cây kim này chọc thủng tất cả những mụn nước.

"Phong Tử, ông nhìn thấy mấy mụn nước này của tôi không?"

Trần Phát cười tự giêu, sau đó thản nhiên đưa mụn nước trong tay cho Lâm Phong nhìn.

Lúc đầu Lâm Phong không để ý, giờ Trân Phát đưa mình xem, anh mới nhìn rõ vết phồng rộp trên tay cậu ta! Anh nhìn mà giật mình.

Thông thường sau khi bị bỏng, màu của vết phồng rộp là dịch mô màu vàng nhạt.

Mấy mụn nước này to chừng hạt đậu, tổng cộng năm sáu cái.

Hơn nữa còn mơ hồ có xu hướng lớn dần lên!

Quan trọng nhất là màu sắc của chất dịch có trong những mụn nước này, đều là màu xanh xám!

Mụn nước nào cũng lạ hết!

"Những thứ màu xám này, từ lâu đã chạy dọc hết toàn thân của tôi rồi, thấm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi."

Trân Phát nặn toàn bộ mụn nước trên một bàn tay của mình, sau đó mỉm cười nói: "Ông nhìn xem, móng tay của tôi."

Trân Phát nói xong, lật ngược mu bàn tay mình lại, đưa móng tay của mình cho Lâm Phong nhìn.

Quả nhiên.

Lúc đầu ở trong phòng riêng không thấy rõ, giờ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời, Lâm Phong phát hiện móng tay của Trần Phát lộ ra một màu xanh xám rất nhạt.

Chỉ là dưới ánh mặt trời nếu không nhìn kỹ màu sắc, người bình thường có lẽ rất khó nhìn ra.

"Ông đây là... trúng độc à?"

Lâm Phong nhíu mày, hỏi thẳng.

Trần Phát cười nhạo một tiếng, gật đầu với Lâm Phong: "ôi vốn dĩ muốn giấu ông. Dù sao hai chúng ta đã lâu không gặp, nhiều năm như vậy gặp lại, nên ôn chuyện cũ mới đúng, mấy chuyện này không cần biết thì tốt hơn."

Bạn bè thân thiết gặp nhau, trước giờ luôn như thế, báo tin vui không báo tin buồn.

Dù đã lựa chọn gặp mặt ở quán bar để che giấu mùi trên cơ thể mình, hay là luôn tìm kiếm nguồn nhiệt để che giấu bản thân, phòng khi mình bị dạy dỗ run sợ lộ ra sơ hở.

Trân Phát nghĩ rằng anh ta đã cố gắng che giấu lắm rồi.

Nhưng anh ta không ngờ tới là bạn học cũ như mình, khi gặp lại thế mà trực tiếp thăm dò ra được!

Trúng độc?

Lâm Phong hiển nhiên cũng bị đáp án này làm kinh ngạc.

Tuy rằng lúc đầu mình cũng thoáng suy đoán được khả năng này, nhưng sau khi nghe Trân Phát chính miệng nói ra đáp án, Lâm Phong vẫn cảm thấy khó tin!

"Ông có đi bệnh chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

"Độc này của tôi đến bệnh viện cũng vô dụng, sớm đã di căn rồi, tôi còn sống khoảng mười năm nữa, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, tôi muốn gặp bạn bè nhiều hơn, những người mà tôi không nỡ buông xuống, dù sao..."

Trần Phát tùy tiện tìm một tờ giấy, lau lòng bàn bàn tay dính đầy vết nước màu xám. Nhìn hoa văn kỳ dị thấm đẫm bên trong, anh ta cười nhạt nói: "Tôi không có gì đáng ngại đâu, nên đừng buồn, Phong Tử, ông đừng thương hại tôi."

Trân Pháp cười nói.

Nhìn kỹ giữa hai hàng lông mày của anh ta, đúng là có sự tự do thoải mái mà người bình thường không thể sánh bằng.

Chỉ là nhiều năm không gặp, hôm nay vừa gặp mặt đã nghe được tin tức này, Lâm Phong cảm thấy như sét đánh bên tail

Anh kinh ngạc, đầu vang lên ong ong.

Đến khi định thần lại mới phát hiện ra, bàn tay đang cầm tách trà của mình không biết từ lúc nào đã run lên!

Lâm Phong hít sâu mấy hơi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Phát, run giọng nói: "Không, vẫn không đúng!"

Đầu anh chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như bây giời

Lâm Phong nhớ tới, mình đã từng đọc trong một quyển sách.

"Trong sách nói trên thế giới này, chỉ cần là độc mãn tính, 99% có thể giải, tìm được thảo dược thích hợp là được!"

Ánh mắt của Lâm Phong sáng ngời, anh nhìn Trần Phát nói: "Chắc chắn là ông chưa tìm được thuốc giải đúng, hoặc là ông đi bệnh viện không đủ chuyên nghiệp, vậy nên để tôi dẫn ông đến bệnh viện tốt hơn khám thử xem, độc của ông nhất định có thể giải được!"

Lâm Phong nói xong, đứng dậy, nắm lấy tay Trần Phát muốn đi ra ngoài.

Thật ra, cho dù thực sự đến bệnh viện để giải độc, Lâm Phong vẫn không có chút manh mối nào.
Bình Luận (0)
Comment