Chương 253: Cậu xảy ra chuyện gì phải không?
Chương 253: Cậu xảy ra chuyện gì phải không?Chương 253: Cậu xảy ra chuyện gì phải không?
"Nghe nói cậu có một đứa con gái? Sao không dẫn con bé đến cho tôi gặp? Con bé còn phải gọi tôi là chú đấy!"
Trân Phát cười nói.
Trân Phát đã thấy được ảnh của Lâm Thiến Thiến khi xem Weibo của Lâm Phong.
Thật sự là một đứa trẻ đáng yêu!
Ngũ quan dáng dấp không giống với Lâm Phong, nhưng xinh xắn, đáng yêu hơn Lâm Phong nhiều!
"Chắc chắn đứa nhỏ này không theo gien của cậu, đẹp hơn nhiều thế này cơ mà!"
Trần Phát bật cười, trêu đùa.
Nhắc đến con gái, đó chính là nơi mêm mại nhất trong trái tim Lâm Phong.
Lâm Phong cười đáp: "Hôm nay không dắt đi theo, con bé ở nhà bắt cá bắt tôm vui vẻ lắm! Lần sau, nhất định lần sau ăn cơm sẽ dẫn con bé theol"
Hai người trò chuyện rôm rả một hồi, Lâm Phong ngỏ ý muốn đẩy Trần Phát ra ngoài phơi nắng.
Bởi vì mới qua nửa giờ đồng hồ, Trần Phát đã thêm nước nóng nhiều lần.
Có vẻ hắn rất sợ lạnh.
Trân Phát cũng không có cự tuyệt.
Lâm Phong đứng dậy, bước tới sau lưng Trần Phát, đẩy xe lăn chuẩn bị mang Trân Phát ra ngoài.
Chỉ là khi đẩy tới cửa, Lâm Phong không chú ý tới dưới chân có một cái ngưỡng cửa. Anh dùng sức khiến Trân Phát lảo đảo một cái, suýt chút nữa lao người về phía trước!
Lâm Phong giật mình, may mà anh vẫn luôn chú ý đến tình huống của Trần Phát lập tức lao người về phía trước, đưa tay ngăn cơ thể Trân Phát lại.
May mắn thay!
Đến khi tỉnh táo lại, trên trán Lâm Phong đã lấm tấm mồ hôi.
"Xin lỗi nhé! Nhất thời không có chú ý, nên không có nhìn thấy!"
Lâm Phong vội vàng nói.
Anh cẩn thận ôm cơ thể Trần Phát lên đặt lại vào xe lăn.
Trần Phát mỉm cười, khoát tay ra hiệu bản thân không có chuyện gì.
Tuy nhiên, Lâm Phong vẫn luôn loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Chỉ là đến tột cùng có vấn đề gì thì trong nhất thời Lâm Phong cũng không nói ra được.
Khi cả hai ra đến cửa, em gái quầy bar nhanh chóng chạy tới, đặt một chiếc bàn đơn giản cho hai người họ ở cửa ra vào, pha cho cả hai ấm trà đặt trên bàn.
"Trần ca, có việc nhất định phải gọi em đấy!" Em gái quây bar cười nói.
Trần Phát khoát tay ra hiệu cho cô ấy rời đi.
Lâm Phong nhanh tay rót cho Trân Phát một chén trà, rót xong lập tức đưa qua.
"Cẩn thận..."
Lời này còn kẹt trong miệng chưa nói hết, Lâm Phong đã dừng lại.
Anh nhìn Trần Phát cứ vậy mà trực tiếp cầm lấy chén nước, che ở trong tay, Trần Phát ngẩng đầu cười nhìn anh hỏi: "Sao thế? Cẩn thận cái gì cơ?"
Lâm Phong thật sự rất bất ngờ. Giờ khắc này, cuối cùng anh cũng đã hiểu được cái cảm giác loáng thoáng kỳ quái kia là đến từ chỗ nào!
Lâm Phong đặt ấm trà trong tay xuống, nhíu mày bước tới chỗ Trân Phát.
Trần Phát không biết Lâm Phong đến cùng là muốn làm gì, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, còn chưa kịp nói lời nào, Lâm Phong đã tới trước mặt hắn.
Lâm Phong trâm mặt, vươn tay câm chén trà trong tay của Trần Phát.
Lâm Phong tận mắt nhìn thấy em gái quầy bar đun sôi nước lên, sau đó mới cầm tới pha trà cho bọn họi
Nói cách khác, nước này tuyệt đối là nước vừa đun sôi một trăm đội
Thế nhưng, tại lúc này, Trần Phát cứ thế mà cầm ở trong tay?
Cốc nước trong tay nóng giấy lên, làm cho Lâm Phong xác nhận lại ý nghĩ của mình một lần nữal
Quả nhiên!
Nước này rất nóng, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến lòng bàn tay nhói đến ngứa ranl
Lại liên tưởng đến cái cảm giác không đúng mà bản thân cảm nhận được, Lâm Phong nắm lấy tay Trần Phát, tỉ mỉ nhìn lại!
Quả nhiên!
Bàn tay Trần Phát đã bỏng đến độ nổi lên vết bỏng rộp!
Chi chít vết bỏng rộp, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ đáng sợi
Trên mặt Trần Phát thoáng hiện lên một tia cảm xúc vi diệu, cười xòa vội vã thu tay về, nói: "A,.... Bận tán gẫu quá, nhất thời không chú ý tới, nước nóng quá đi thppol"
Nghe Trần Phát nói xong, Lâm Phong càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Anh đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn Trần Phát hạ giọng, nghiêm túc nói: "Đầu to, cậu có việc giấu giếm tôi!"
Trần Phát cả kinh.
Yết hầu khẽ nhúc nhích, sau đó lại cấp tốc biến thành ý cười trên khóe môi.
"Phong Tử, tôi giấu giếm cậu làm gì chứ? Cậu suy nghĩ nhiều rồi, là do tôi thật sự không chú ý thôi."
Trần Phát cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười đáp.
Lâm Phong thấy vậy, giật giật lông mày.
Phải biết, bị bỏng là đau nhất!
Mà lúc này, trong lòng bàn tay Trần Phát đều là những vết bỏng rộp to như hạt đậu!
Không những thế số lượng lại còn dày đặc, nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi!
Vậy mà Trần Phát hoàn toàn không có phản ứng gì, còn có thể uống trà một cách bình thản.
Lâm Phong không nói chuyện, nhíu mày, vươn tay kéo ghế qua, ngồi xuống, ánh mắt bình đẳng nhìn Trần Phát.
"Trân Phát, kể cho tôi nghe đi, chân của cậu không phải là do tai nạn xe cộ gây ra có phải không?"
Lâm Phong nói trúng tim đen.
Vẻ mặt bình tĩnh kia của Trân Phát lúc này xuất hiện một tia tan vỡi
Hay nói đúng hơn là, Trân Phát cũng không thể ngờ được rằng, Lâm Phong thế mà lại nhìn ra được. .
Nụ cười trên mặt hắn dần vơi đi, cuối cùng mấp máy môi nói: "Phong Tử, cậu đang nói gì vậy? Tôi lừa cậu làm cái gì?” Lâm Phong trầm giọng nói: 'Đây cũng là lời tôi muốn nói, tôi cũng không hiểu được, cậu lừa tôi để làm cái gì?"
Lúc này, tất cả những thứ không thích hợp đều được xâu chuỗi lại với nhau, coi như Lâm Phong đã biết, nhưng vẫn không biết những thứ không thích hợp đó đến từ chỗ nào!
"Tai nạn xe cộ khiến cho hai chân không thể đi lại, về cơ bản đều sẽ lưu lại vết thương, có khi còn phải cắt chân đi, thế nhưng hai chân của cậu này nhìn đi nhìn lại đều rất bình thường không có chút tổn hại nào, đến một vết thương cũng không có, chỉ điểm này thôi đã đủ để khiến người khác nghi ngờ."
Lâm Phong lại tiếp tục phân tích: "Vừa rồi lúc tôi ôm cậu lên, tôi phát hiện cân nặng của cậu hình như cũng có vấn đề, nói thế nào thì cậu cũng cao tâm 1 mét 8, thế nhưng thể trọng lại chỉ có chín mươi - một trăm cân? Điều này quá không bình thường?”
Lâm Phong đã từng bế qua Khương Y Thanh.
Mặc dù Khương Y Thanh có vẻ rất gây, nhưng chỗ nào cần có thì vẫn có đủ.
Lần trước tới bệnh viện khám bệnh, có cả phần cân nặng, đúng chín mươi cân.
Mà vừa rồi, lúc Trần Phát ngã xuống, anh dang tay đỡ lại.
Không chỉ căn cứ vào cảm giác tay có cùng trọng lượng với Khương Y Thanh, ngay cả cơ bắp toàn thân của Trân Phát cũng bị héo rút đến đáng sợi
Tai nạn xe cộ còn có thể khiến cho cơ bắp trên người héo rút vậy sao?
Nếu thật sự là như vậy, thì vụ tai nạn xe cộ này cũng quá cổ quái rồi đi!
Cộng thêm việc, Trân Phát vẫn luôn tới gần nguồn nhiệt, nước nóng tới bốc khói như vậy, nói uống là uống ngay được, nước mới đổ vào trà còn chưa kịp nở, nói gì tới hạ nhiệt độ.
Nóng đến nỗi lòng bàn tay bỏng rộp hết cả lên cũng không có cảm giác! Đây tuyệt đối là có vấn đềt
Trần Phát híp mắt nhìn Lâm Phong không nói chuyện.
Thẳng đến khi Lâm Phong dừng lại, nhìn vào ánh mắt của hắn. "Đầu to, trên người của cậu, tỏa ra một mùi gì đó."