Chương 252: Biến cố của Trần Phát
Chương 252: Biến cố của Trần PhátChương 252: Biến cố của Trần Phát
Mặc dù ý nghĩ này vẫn luôn ở trong đầu Khương Y Thanh, song lúc này bị Lâm Phong vạch trần, khiến khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên!
Hai gò má đỏ bừng, thanh tú động lòng người, cực đáng yêul
"Mới, không có!"
Khương Y Thanh cắn môi, tức giận nói: 'Mặc kệ anh đấy! Em dẫn Thiến Thiến đi chơi đây."
Nói xong, cô quay người rời đi, chỉ còn lưu lại bóng lưng đang chạy trối chết.
Thấy được dáng vẻ này của Khương Y Thanh, Lâm Phong lập tức cười phá lên!
Cô nàng này, đáng yêu quá đi mất!
Ăn cơm trưa xong, Lâm Dao tới dẫn Lâm Thiến Thiến và Khương Y Thanh đi chơi.
Còn Lâm Phong ở nhà thu dọn, xong việc anh cất điện thoại di động vào trong túi, rời nhà đón xe đi thị trấn.
Trần đầu to và Lâm Phong đã hẹn gặp nhau tại một nơi trong trấn.
Là quán nét đối diện trường sơ trung.
Trước đây, chuyện mà Trần đầu to thích làm nhất đó là cứ tới giờ nghỉ trưa, vụng trộm lén ra khỏi trường học, sau đó đi nhặt tàn thuốc lá trong quán net này để bán.
Nhiều kẻ lang thang sẽ bỏ tiên ra để mua đầu thuốc từ trong tay hắn, một tệ mua được mười cái.
Hoặc lại đi nhặt chai suối nước khoáng.
Tóm lại là tìm đủ mọi cách để kiếm tiền. Lâm Phong một đường từ trong làng ra, bắt xe taxi thẳng đến trường học sơ trung.
Sau một tiếng rưỡi đi đường, cuối cùng anh mới xuống được taxi.
Trường học ở trong trí nhớ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhờ sự đóng góp của những người có tiền, ngôi trường đã được cải tạo trùng tu, phòng học lớn không còn lụp xụp rách nát như trước kia nữa mà giờ phút này ở dưới ánh nắng kia, rực rỡ hẳn lên.
Lâm Phong phải nỗ lực lắm mới có thể nhận ra được trường học của mình, sau đó dựa theo con đường trong trí nhớ, xuyên qua lối qua đường, đi qua dải cây xanh mới tới được quán net đối diện.
Tên quán net này rất đơn giản cũng rất thực tế, gọi là quán nét liên minh.
Có điều ngoại trừ cái tên không đổi ra thì tất cả mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên, xem ra đã phát triển hơn trước rất nhiều.
Lâm Phong đi vào quán net, em gái ở quầy bar nhìn Lâm Phong hỏi: "Chơi net sao?"
Lâm Phong cười đáp: "Phòng bao C€, đã có người mở máy."
Em gái quầy bar thấy Lâm Phong nói vậy, nghi hoặc quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi: "Là Trần ca hẹn tới sao?"
Trân ca?
Lâm Phong ngẩn người.
Chợt nhận ra, em gái này hẳn là nhắc tới Trần đầu to.
Lâm Phong tức khắc gật đầu, cười đáp: "Đúng."
Em gái quầy bar cũng gật đầu theo, nhanh chóng chỉ vào phòng bao ở trong cùng, nói: "Bên trong kia kìa, Trần ca chờ anh rất lâu rồi đó!"
Lâm Phong im lặng một hồi, dù sao hiện tại đi ra ngoài bất kể là người hay là quỷ cũng đều có thể gọi một tiếng ca.
Lâm Phong đi tới góc trong cùng của quán net.
Vài phút sau, anh đã đứng trước cửa phòng bao C€.
Lâm Phong đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại, nhưng không thể ngờ rằng hiện tại lại gặp nhau như thế này.
Gặp nhau trong quán net, thật sự là duyên phận kỳ diệu.
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, trấn định lại kích động trong lòng, vươn tay gõ cửa.
Gõ xong, anh mới đẩy cửa đi vào.
Phòng bao rất lớn.
Đây hẳn là phòng bao tốt nhất, tiền phòng này một giờ đắt hơn hai tệ so với những phòng khác!
Lúc Lâm Phong đẩy cửa đi vào lại tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại một lần nữa.
Chỉ là, dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt anh vẫn rất sửng sốt bất ngờ.
Ở bên trong, cái ghế bị kéo ra.
Một chiếc xe lăn thình lình xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Xe lăn rất mới, trên bánh xe không có nhiều tro bụi, xem ra hẳn là vừa mới mua.
Ở trên xe lăn, là một người đang cười nhạt, yên lặng ngồi trên ghế.
Người này xem ra đã sớm cùng với cây giá đỗ cao lớn trong ký ức khác xa hoàn toàn.
Trân Phát lúc này, gương mặt gầy gò mà soái khí, mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, trông thấy Lâm Phong đi vào, cười nói: 'Phong Tử, đã lâu không gặp!" Đại não đứng máy của Lâm Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, kinh ngạc mở to miệng: "Đầu to? Cậu đây là?"
Lâm Phong từng tưởng tượng ra cảnh cuộc sống của Trần đầu to không được như ý muốn, khi gặp lại có lẽ sẽ là rách nát không chịu nổi, thất vọng khốn khổ.
Cũng nghĩ qua cảnh Trần đầu to sẽ phất lên như diều gặp gió, hiện tại không giống như lúc trước nữa.
Nhưng lại không hề tưởng tượng ra được cảnh trước mắt này.
Sao...
Cậu ta lại ngồi trên xe lăn thế này?
Thấy Lâm Phong mở miệng, trong mắt Trân Phát hiện lên tia nhàn nhạt ảm đạm, lại cười ha ha đi tới nói: "Tới đây nào, thật vất vả anh em mình mới gặp lại một lần, đến ngồi đi, rồi anh em mình tâm sự, đề cập tới cái chân này làm gì, chẳng qua là tai nạn xe cộ ấy mà, cũng đã qua nhiều năm rồi."
Trân Phát cười xòa.
Rất có dáng vẻ nhẹ như mây khói.
Trong lòng Lâm Phong vốn dĩ đang cảm thấy khó chịu, chỉ là khi thấy Trần Phát tỏ vẻ không để ý nhiều lại cũng không có ý muốn tiếp tục mở miệng đề cập tới về ngoại hình, anh cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Lâm Phong ngồi xuống, nhìn Trân Phát, mãi vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhiều năm chưa gặp lại, muốn mở miệng ôn chuyện xưa, nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu!
Vẫn là Trần Phát mở miệng trước.
"Phong tử sau khi tốt nghiệp trung học cậu lên Thượng Hải lên, nên chắc không biết được chuyện này đâu, cậu vừa bước chân rời làng tôi cũng xách balo đi theo đấy."
Trần Phát tươi cười kể lại.
Trên bàn của hắn đặt một ly trà, có vẻ rất nóng.
Trân Phát lại không hề để ý, trực tiếp cầm chén trà lên, hai tay chắp lại, hấp thu hơi ấm.
Lâm Phong nhìn Trần Phát, chất vấn: "Cậu đi thành phố Thượng Hải làm gì? Đến rồi sao không nói cho tôi biết?"
"Ha, năm đó là tôi trộm tiền trong nhà đi Thượng Hải đó, trong nhà làm gì có tiền, là tôi lấy tiền mua quan tài của gia gia, nãi nãi để mua vé xe đó!"
Nhớ tới chuyện năm xưa, Trần Phát bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tới thành phố Thượng Hải rồi, ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề, huống hồ chưa quen với cuộc sống nơi đây, đi chỗ nào tìm cậu chứ?"
Trân Phát cười nói.
Lâm Phong nghe hắn nói vậy, chân mày cau lại.
"Chắc ở trên Thượng Hải kia cậu phải chịu khổ nhiều rồi! Sau đó thì sao? Về sau sao không đi tìm tôi? Mặc dù thời gian qua tôi không giàu có, nhưng vẫn có thể cho cậu chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng!"
Lâm Phong không phải là một người bạc tình bạc nghĩa.
Mặc dù cuộc sống của Lâm Phong tại Thượng Hải không được như ý muốn, nhưng nếu lúc đó anh biết Trần Phát cũng đi theo mình lên Thượng Hải, anh nhất định sẽ đi tìm hắn!
Dù sao, hai người vẫn tốt hơn là một người!
Trần Phát dừng lại một chút, miệng ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể hóa thành ý cười bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn như vậy lắm.
Chỉ là, có nhiều chuyện lại không được như ý muốn, sau khi trải nghiệm cuộc đời theo những cách khác nhau rồi, khi đó, coi như hắn có đi tìm Lâm Phong, thực tế cũng không còn ý nghĩa nữa.
Rất có thể đến cuối cùng, lại làm liên lụy tới Lâm Phong.
Đó chính là điêu mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Song những chuyện này đều không thể nói với Lâm Phong được.
Trân Phát cười nhạt một tiếng, thay đổi chủ đề.