Chương 251: Em sợ là nữ sao?
Chương 251: Em sợ là nữ sao?Chương 251: Em sợ là nữ sao?
Mặc dù đã lên Thượng Hải nhiều năm nhưng anh vẫn còn nhớ rõ kinh nghiệm mò ốc.
Lúc này, Lâm Phong giắt thùng vào hông, cúi người xuống, ghé sát mắt xuống mặt nước, chăm chú tỉ mỉ quan sát đám ốc đang bám chặt vào tảng đá.
Tới lúc nước xuống, đám ốc bám trên đá kia lần lượt được Lâm Phong phát hiện như bảo tàng nhỏ.
Anh nhanh tay bắt chúng bỏ vào trong thùng đỏ.
Vỏ ốc cứng va vào nhau, phát ra âm thanh lốp bốp, rất vui tai.
Nhóm ba người Lâm Phong chơi đùa trong dòng suối nhỏ tới trưa mới quay về nhà.
Lúc về đến nhà, Lâm Dao và nhị thúc cũng đang ở đó.
Thấy Lâm Phong dẫn Khương Y Thanh và Thiến Thiến quay trở lại, nhị thúc vội vàng đứng dậy, thông báo: "Tiểu Phong, người thu mua trái cây hôm trước đã tới! Nói là tới tìm cháu đói"
Thu mua hoa quả?
Lâm Phong suy nghĩ một hồi, là người của Bạch Quả Viên đó sao?
Lâm Phong hỏi: "Người đâu?"
Lâm Hữu Căn nói: "Bọn họ đến lúc cháu không có nhà, chú cũng không thể để họ chờ ở nhà cháu được, thế nên đã mời họ tới nhà chú rồi, bọn họ vẫn đang chờ cháu đó! Cháu mau sang đó đi"
Nhị thúc xoa xoa tay, vô cùng hưng phấn cùng hồi hộp.
Lâm Phong gật đầu, quay sang dặn dò nhị thúc: "Vâng, thế để cháu đổi đôi giày rồi sang, chú về trước báo với người ta một tiếng trước đi ạ." "Được."
Nhị thúc Lâm Hữu căn cười hắc hắc chạy về nhà.
Lâm Thiến Thiến vui vẻ chạy vê phía Lâm Dao, như kẹo da trâu dính chặt lấy Lâm Dao: "Tiểu cô cô, cô nhìn này! Cua nhỏ Thiến Thiến bắt đó! Cho cô một con được không ạ?"
Mặc dù Lâm Dao vẫn còn hơi sợ Lâm Phong, nhưng đối với Lâm Thiến Thiến vẫn vô cùng có hảo cảm.
Lập tức, cả hai bám lấy nhau chơi chung.
Lâm Phong vào phòng nhanh chóng thay quần áo, giày dép, thay xong mới đi ra ngoài.
"Em và Thiến Thiến ở nhà chờ anh nhé, anh đi một lát rồi về ngay."
Lâm Phong vươn tay xoa đầu Khương Y Thanh.
Lúc này Lâm Dao vẫn còn ở đây, thấy Lâm Phong trực tiếp vươn tay xoa đầu mình, Khương Y Thanh lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."
Lâm Phong hài lòng gật đầu, đi về phía cửa.
Nhà nhị thúc sát vách.
Lâm Hữu Căn rót trà cho Tạ Triệu Khôn, rầu rĩ không biết nên nói cái gì, kết quả vừa ngẩng đầu đã trông thấy Lâm Phong từ cửa bước vào.
Nhị thúc vội vàng nói: "Tới rồi, Tiểu Phong tới rồi."
Tạ Triệu Khôn nghe vậy, lập tức đặt chén trà trong tay xuống vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Vừa nhìn, quả nhiên là Lâm Phong đang đi vào!
"Hahaha, Lâm lão bản ! Đã lâu không gặp!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Phong sửng sốt trong chốc lát. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phong lập tức nhận ra Tạ Triệu Khôn!
Lâm Phong dừng lại một lát, sau đó mới bất đắc dĩ cười nói: "Sao lại là anh? Sao anh lại tới đây rồi?"
Tạ Triệu Khôn giống y như lần trước gặp Lâm Phong, dưới nách kẹp cặp công văn, tóc chải sáng loáng bóng mượt, ngũ quan xem ra càng phúc hậu.
“Chịu thôi, là công ty kêu tôi tới!
Tạ Triệu Khôn bất đắc dĩ dang hai tay, đáp: "Tại Lâm lão bản 'không chịu đáp ứng' bán những loại trái cây khác cho Bạch Quả Viên chúng tôi, cho nên làm gì còn có cách nào khác, lão bản bên chúng tôi để chúng tôi tự mình tới đây một chuyến thôi."
Nói gần nói xa thế này đã cho Lâm Phong đủ mặt mũi.
Nhưng đáng tiếc Lâm Phong không phải là người sĩ diện, mang mũ cao, những lời Tạ Triệu Khôn lải nhải, anh chỉ mỉm cười lắng nghe.
Hai người cứ thế mà bàn bạc trò chuyện về hoa quả.
Mà ở sát vách, Lâm Dao và Lâm Thiến Thiến hết chơi cua lại đi bắt bướm, cả hai đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Khương Y Thanh thấy vậy, quyết định đi giặt quân áo Lâm Phong đã thay ra vừa nãy trước, sau đó mới bắt đầu đi nấu cơm.
Cô đi vào phòng tắm cầm quần áo Lâm Phong thay ra đặt trên giá, bỏ vào trong chậu, chuẩn bị đổ nước giặt vào.
Ngay khi Khương Y Thanh chuẩn bị đổ nước giặt vào chậu, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng.
Đúng rồi.
Cô phải kiểm tra túi của Lâm Phong trước đã, chẳng may trong đó có thứ gì trọng yếu hoặc là tiền bị cô giặt đi thì chết. Không phải là do cô cố ý muốn sờ vào túi của anh đâu!
Khương Y Thanh vươn tay sờ vào túi của Lâm Phong.
Tức khắc, một tờ giấy nho nhỏ xuất hiện ở trong tay Khương Y Thanh.
Nói đúng hơn, đây là một tờ biên lai.
Một tờ biên lai màu hồng nhạt với một dãy số được viết trên đó.
Mặc dù trong đầu Khương Y Thanh có một giọng nói nói với cô ấy rằng đây là tư ẩn của Lâm Phong, cô ấy không nên cũng không thể đọc được nó.
Nhưng lúc này lòng hiếu kỳ dường như đã bén rễ, khiến Khương Y Thanh vô thức liếc nhìn tờ giấy kia.
"Cửa hàng Ngọc Thạch của tiền lão Tam..."
Khương Y Thanh tỉ mỉ xem xét biên lai phát hiện ra đây là biên lai Lâm Phong ủy thác cho tiền lão sư hỗ trợ chế tạo Phỉ Thúy.
Trên biên lai viết số tiên và một vài tin tức không có tác dụng.
Đại khái có thể nhìn ra được, là Lâm Phong ủy thác cho cửa hàng Ngọc Thạch của Tiền lão Tam hỗ trợ chế tạo một bộ trang sức.
"Mặc kệ chế tạo cái gì thì đó cũng là quyền tự do cá nhân của người khác..."
Trong đầu Khương Y Thanh mặc niệm lấy ý nghĩ này, sau đó cô đặt biên lai trên bàn cà phê ở trong phòng khách, lúc này mới đi giặt quần áo.
Chỉ là, trong trái tim cô như thể có một hạt giống nhỏ đã được gieo xuống, bắt đầu nảy mầm.
Rất tò mò!
Tại sao Lâm Phong lại chế tạo đồ trang sức?
Anh ấy định chế đồ trang sức này, là để đưa cho ai đây?
Suy nghĩ hỗn độn hiện lên trong đầu Khương Y Thanh, mãi cho đến khi Lâm Phong quay trở lại cô vẫn không yên lòng.
"Tiểu Thanh?"
Thấy Khương Y Thanh thất thần, Lâm Phong buồn cười đi qua, đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô.
Lúc này, Khương Y Thanh mới hoàn hồn trở lại, thấy Lâm Phong tới gần, cô vốn định hỏi, nhưng lời đã ra tới miệng nghĩ thế nào lại nuốt trở vào.
"Trưa nay anh muốn ăn gì?"
Khương Y Thanh hỏi.
Lâm Phong vừa mới ký kết hợp đồng xuất hàng xong, tâm trạng rất tốt, lập tức cười nói: "Ừm, anh vừa mua nấm linh sam gà về, chúng ta làm món mì nấm linh sam đi."
Lâm Phong nói xong, vén tay áo lên đi tới chuẩn bị tiếp nhận công việc của Khương Y Thanh.
"Anh cũng mệt rồi, để em làm cơm trưa cho, dùng bếp ga..."
"Không sao."
Lâm Phong vươn tay, nhéo nhẹ lên má Khương Y Thanh.
Xúc cảm trơn bóng non nớt này làm anh hài lòng nheo mắt lại.
"Buổi chiều anh phải đi gặp Trần đầu to, em ở nhà trông Thiến Thiến hộ anh nhé!"
Lâm Phong cười nói, rửa nấm linh sam gà.
Khương Y Thanh sửng sốt: "Trần đầu to?"
"Đúng, tên là Trân Phát, bạn học cũ của anh ấy mà." Lâm Phong cũng không ngẩng đầu lên, cười nói.
Trong đầu Khương Y Thanh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tờ biên lai kia, vô thức hỏi: 'Là nam hay là nữ?"
Lâm Phong đang rửa rau, nghe thấy lời này của Khương Y Thanh, lập tức cười phá lên.
Anh ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh ở bên cạnh, tiến gần tới tai cô thì thầm nói: "Sao vậy, em lo lắng là nữ sao?"