Chương 250: Nước trong vắt vô cùng sâu
Chương 250: Nước trong vắt vô cùng sâuChương 250: Nước trong vắt vô cùng sâu
Từ bờ ruộng quanh co uẩn khúc đi thẳng đến sông nhỏ, Lâm Phong nhìn con sông nhỏ trong trí nhớ mình, trong lòng nhất thời cảm khái vô hạn!
Con sông nhỏ này vẫn giống như khi còn nhỏ mình nhìn thấy!
Nước từ đầu nguồn trên núi cao chảy xuống, mặc dù đi ngang qua vài thôn trang, lại vẫn trong vắt sạch sẽ.
Từ trên đạp dâng trào, một đường vui vẻ nhảy nhót chảy xuống.
Lâm Thiến Thiến ở trong thành thị rất hiếm khi cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cô nhóc vui chết mất, mắt to đen nhánh vừa chuyển, sau đó chợt chạy xuống phía dưới!
"Ba ba! Thiến Thiến thấy con cá nhỏ rồi!"
Cô nhóc kinh hỉ cực kỳ.
Cánh tay nhỏ đầy thịt chỉ vào vòng xoáy hình thành do nước lao xuống từ con đập, cực kỳ vui thích nói.
Khương Y Thanh lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nắng rực rỡ quang mang từ khóe mắt của cô tràn ra tới, cô tăng động giống như một cô nhóc, theo sát phía sau Lâm Thiến Thiến chạy thẳng về phía con suối nhỏ.
“Nước này thật trong nhat"
Khương Y Thanh vui vẻ nói.
Cô ngồi xổm người xuống, lấy tay nhẹ nhàng múc lên một chút nước suối, nhất thời kinh hỉ cười tươi khiến con mắt đều cười thành vầng trăng rằm!
Ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời, khúc xạ cầu vồng lấp lánh trong con suối.
Có cụ già dắt trâu đi ra, đi qua dòng suối ướt át, con bò già vui vẻ phát ra tiếng kêu um bò, rồi quẫy đuôi thật nhanh để xua muỗi và ruồi đậu trên người.
Trong không khí dường như cũng tràn ngập hương hoa cỏ, hít mạnh một hơi, trong lỗ mũi đều là mùi hương trong treo.
Lúc này Lâm Phong cũng cảm thấy toàn thân bỗng dưng rất thoải mái.
Anh cười cười đi vê phía Khương Y Thanh, đưa mắt nhìn về phía con gái nhỏ Lâm Thiến Thiến.
Anh thấy bên dưới quả nhiên có những đàn cá sọc trắng to bằng lòng bàn tay đang bơi lội vui vẻ trong dòng suối nhỏ.
Ở trong thôn Lý Trại, cực hiếm xuất hiện loài loại ăn thịt như cá mè.
Càng nhiều hơn chính là bạch điều trong tiếng địa phương, kích cỡ dài bằng bàn tay, thân hình cao gầy, trên thân sóng gợn lăn tăn, màu ngân bạch hết sức đẹp mắt.
Ngoài ra còn có cá gai với những vết đốm màu xám đen trên thân.
Hoàng nha đầu, cá chạch, lươn, cá trích, cá chép, vân vân...
- Giải thích, Hoàng nha đầu là cá trê đầu vàng hay cá trê đầu bò Hàn Quốc, là một loài cá da trơn hình túi được tìm thấy ở Đông Á từ Siberia đến Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam và Lào, chúng có thể được tìm thấy ở các hồ và kênh sông. Hết giải thích.
Đầu cũng không lớn, mùi vị lại cực kỳ ngon.
Lâm Thiến Thiến nhìn những con cá nhỏ này bơi qua bơi lại, lập tức thở hổn hển muốn lao xuống bắt.
Động tác này dọa cho Lâm Phong giật mình, anh vội vươn tay, một tay giữ lấy cô nhóc.
"Thiến Thiến, không thể xuống phía dưới!"
Lâm Phong vẫn còn sợ hãi. Còn may mình luôn ở bên cạnh quan sát, bằng không nếu để cho cô nhóc nhảy xuống suối thì coi như xong!
Lâm Thiến Thiến vừa nghe mình không thể xuống phía dưới, nhất thời ngoẹo đầu, vẻ mặt ủy khuất không cam lòng nói: "Tại sao vậy ba ba? Thiến Thiến muốn muốn bắt cá nhỏ!"
Cô nhóc làu bàu.
Lâm Phong không để ý đến lời phàn nàn của cô con gái quá tăng động, anh nghiêm túc sờ sờ ở trên đầu của Lâm Thiến Thiến, sau đó nói: "Thiến Thiến, nước từ trên con đập trút xuống đã mang đi phần lớn bùn cát dưới đáy sông, nơi này nước rất sâu, con không thể xuống phía dưới!"
Lâm Phong rất có nhân trì giải thích.
Nhưng cô nhóc hiển nhiên không tinI
Lâm Thiến Thiến thở phì phò làu bàu cái miệng nhỏ, chỉ chỉ con cá nhỏ trước mặt nói: 'Ba ba gạt người! Nơi này nước trông rất sạch! Rất cạn! Chỉ đến ngang đầu gối của Thiến Thiến thôi!"
Lâm Phong nghe vậy, lúc này cũng không biết là nên giận hay nên cười!
Cô nhóc này!
Lúc Lâm Thiến Thiến ở Thượng Hải, cũng theo Lâm Phong đi chơi công viên lớn.
Hồ nước trong công viên phần lớn là màu xanh lục, hoặc xanh nhạt.
Nó trông có màu xanh đậm, sâu không thấy đấy, khiến người ta cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Lúc ấy Lâm Thiến Thiến mỗi lần đi ngang qua những hồ này nước bất kể là sâu là cạn, cô nhóc đều cực kỳ sợ hãi, căn bản không dám tiến lên một bước!
Mà bây giờ, xuất hiện ở trước mặt của Thiến Thiến là như thế này một dòng suối trong trẻo sạch sẽ thấy đáy.
Cô nhóc có một loại ảo giác, nước này không sâu!
Hơn nữa không có quái vật!
Vì vậy cô nhóc kia gân như không kịp chờ đợi muốn xuống phía dưới chơi đùal
Nhưng mài
Trời biết Lâm phong khi còn bé tận mắt nhìn thấy không ít đứa bé cũng bởi vì loại ảo giác này, tiếp đó gặp phải hà bái!
Kết quả phát hiện, nước này sâu không tưởng!
Lúc ấy nếu không có người lớn ở bên, hậu quả khó mà lường được!
Lâm Phong cũng không định cãi nhau với Lâm Thiến Thiến, anh kêu Khương Y Thanh hỗ trợ trông coi cô nhóc, sau đó, anh nhanh chân đi về phía khu rừng trúc nhỏ mọc trên đường.
Anh mang theo dao Bổ Củi, sợ đường nhỏ hoang vu, có rắn nhện bọ cạp... lui tới.
Lúc này lại có đất dụng võ.
Lâm Phong chặt xuống một đoạn trúc to bằng ngón tay cái, cao ngang người mình, sau đó đi về hướng Lâm Thiến Thiến.
"Thiến Thiến, tự con thăm dò một chút xem!"
Lâm Phong cầm gậy trúc trong tay đưa cho Thiến Thiến.
Cô nhóc lúc này đang không vui, nghe Lâm Phong nói như vậy, lập tức cầm lấy gậy trúc cắm vào trong suối.
Theo Lâm Thiến Thiến thấy, con suối này áp căn bản không sâu tới đầu gối của mình!
Nhưng không ngờ là vừa đưa gậy xuống thăm dò, trên mặt của cô bé lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc!
Cây gậy trúc này lại không thể chạm tới đáy!
Lâm Thiến Thiến đưa gậy xuống sâu hơn, lúc còn lại hai phần ba, gậy trúc mới rốt cục dò được tới đáy!
Trong chớp nhoáng này, trên gò má của cô nhóc rốt cục xuất hiện nét hoảng sợi
"Nước trong sẽ khiến ánh mắt của con xuất hiện ảo giác, trên thực tế suối này rất sâu, nếu như vừa rồi ba ba không ngăn cản con, con nghĩ hiện tại sẽ như thế nào?”
Lâm Phong nghiêm túc giáo dục.
Lâm Thiến Thiến nghe vậy, khuôn mặt nhỏ xíu nhất thời suy sụp, cô cúi đầu, nói: "Ba ba, xin lỗi, Thiến Thiến lần sau sẽ không như vậy nữa!"
Lâm Phong nghe vậy lúc này mới gật đầu.
"Theo ba ba đi tới phía này, bên này nước quá sâu, chúng ta đi phía dưới, đi bắt cua, nhặt ốc nước ngọt, có được hay không?"
Lâm Phong hướng về phía Lâm Thiến Thiến nói.
Cảm xúc của con nít chính là như vậy, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Mặc dù không thể bắt cá, thế nhưng bắt cua cũng rất vuil
"Dạt"
Lâm Thiến Thiến lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó hướng về phía Lâm Phong nói: "Dạ! Thiến Thiến muốn cùng ba ba thi đấu, xem ai bắt được nhiều cual"
Nói xong cô bé vui vẻ cầm thùng nhỏ của mình, thúc giục Lâm Phong đi xuôi dòng.
Lâm Phong bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Khương Y Thanh nói: "Hết cách rồi, Thiến Thiến liền làm phiền anh trông chừng nhiều hơn, anh chuẩn bị nhặt một ít ốc nước ngọt, buổi tối chúng ta có thể xào ốc nước ngọt, bỏ một ít húng quế, ăn ngon lắm!"
Khương Y Thanh gật đầu, dịu dàng nói: "Được ạ, anh yên tâm, em sẽ coi chừng Thiến Thiến."
Ba người lúc này mới tách ra.
Lâm Phong trực tiếp cởi ủng cao su ở bờ sông, sau đó sắn ống quân lên, từ từ bắt đầu mò mẫm phía hạ du.
Nhặt ốc nước ngọt cũng là một việc cần kỹ thuật.
Phải nhặt từ dưới lên, phải thường xuyên khom người, con mắt chăm chú nhìn mặt nước, sau khi thấy ốc nước ngọt, động tác nhất định phải nhanh chuẩn.
Nếu không, nếu một cú chộp không thành công, con ốc sên sẽ nhanh chóng cuộn tròn thành quả bóng và lao đi theo dòng nước chảy.
Trộn lẫn vào trong phiến đá đen như mực, giống như vô hình, căn bản tìm không thấy.
Đây nếu là người bình thường, căn bản bỏ ra một buổi chiêu cũng không tìm được bao nhiêu!
Mà Lâm Phong thì khác!