Chương 249: Đi dòng suối nhỏ bắt cá
Chương 249: Đi dòng suối nhỏ bắt cáChương 249: Đi dòng suối nhỏ bắt cá
Tiếp đó lại đưa tay ra, vỗ vỗ ở trên người của anh để phủi bụi, sau đó dịu dàng nói: "Thực sự khổ cho anh rồi, sáng sớm đã phải dậy làm cơm, bản thân anh ăn chưa?”
Lâm Phong cảm thấy ấm áp.
Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt này.
Dáng dấp của Khương Y Thanh thật sự rất đẹp.
Hàng lông mi dài cong vút giống như một con bướm đang tung cánh, lúc này khẽ run lên, dường như đã nhận ra tâm mắt của anh, khuôn mặt của Khương Y Thanh có một chút ửng hồng, cô ngẩng đầu, hờn dỗi liếc nhìn Lâm Phong, sau đó nói: 'Làm sao vậy?”
Lâm Phong cúi đầu, ở trên trán của cô nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nói: “Anh đã ăn từ sớm, ra ngoài có chút việc, hiện tại đã xử lý xong."
Thiến Thiến lúc này cũng vừa đánh răng xong, thấy Lâm Phong hôn Khương Y Thanh, lập tức chạy bộp bộp tới, hướng về phía Khương Y Thanh nói: "Ma ma, Thiến Thiến cũng muốn hôn nhẹ!"
Khương Y Thanh lúc này đang xấu hổ lắm!
Nghe Lâm Thiến Thiến hỏi mình muốn hôn hôn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu, hôn trên gương mặt của Lâm Thiến Thiến một cái.
"Da da! Ma ma hôn con rồi!"
Cô bé kia trong chớp nhoáng này giống như chiếm được bảo bối trân quý nào đó, vui vẻ cười tít mắt, sau đó nhún nhảy đi ăn sáng.
Lập tức khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ lên hoàn toàn!
Nói thật. Nếu như là cô gái bình thường còn chưa kết hôn, thì cũng coi như là mẹ kế, nhưng lại bị trực tiếp gọi mụ mụ, đa số đều sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy không được tự nhiên thậm chí chán ghét.
Thế nhưng, Khương Y Thanh cũng không biết chuyện gì xảy raI
Dường như cô rất hưởng thụ Thiến Thiến cực kỳ thân thiết với mình?
"Em cũng đi ăn cơm, ngày hôm nay Thiến Thiến nói muốn đi đến suối bắt cá nhỏ, em đồng ý rồi, đợi lát nữa đi luôn!"
Khương Y Thanh cũng không biết suối nhỏ này ở nơi nào, thế nhưng Thiến Thiến trông vô cùng chờ mong, cô cũng đồng ý với cô nhóc.
Tới nơi này còn chưa từng đi ra ngoài, Khương Y Thanh cũng có chút ngạc nhiên, loại suối tinh khiết thiên nhiên này rốt cuộc là dạng gì.
Lâm Phong gật đầu, cười nói: "Được, đợi lát nữa anh đưa hai dì cháu đi."
Quê mình có rất nhiêu phong cảnh đẹp, chỉ là mình trước đây mang theo Thiến Thiến trở vê đều chưa từng đi.
Lúc này nghe Thiến Thiến đề cập đến, anh cũng có chút háo hức.
Lập tức, Lâm Phong trước tiên phân loại đồ vật vừa mua, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
sau khi quét dọn vệ sinh xong, Lâm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh cũng đều ăn no.
"Đi thôi"
Lâm Phong sửa sang lại đồ đạc, hướng về phía Lâm Thiến Thiến cười nói.
Lúc này Lâm Thiến Thiến vẫn còn đang nhón chân loay hoay hái đu đủ đó mà, nhưng sau khi nghe câu nói của Lâm Phong, cô nhóc vội vã xoay người, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Phong chân mang ủng cao su, lập tức chạy vội về phía Lâm Phong!
"Ba ba! Thiến Thiến cũng muốn mặc đi giày nhỏ!" Tuy là đây là ủng cao su, thế nhưng theo cách nhìn của Thiến Thiến, cái này không khác gì giày nhỏ.
Nhìn Lâm Phong mang đôi giày này, Thiến Thiến cực kỳ ước ao.
Lâm Phong nhất thời vui vẻ, anh biết Thiến Thiến vẫn thích loại giày nhỏ này.
Lần trước lúc đào ngó sen cô nhóc luôn nhìn chằm chằm vào giày của Lâm Dao.
"Thiến Thiến sang đây xem, đây là cái gì?"
Lâm Phong cười vẫy vẫy tay với Thiến Thiến.
Lúc đi huyện thành, anh dựa theo kích cỡ chân của Thiến Thiến mua ủng đi mưa.
Nó có màu hồng phấn, trên đó có vẽ một con kỳ lân.
Lâm Phong chỉ biết là Thiến Thiến thích những hoạ tiết động vật nhỏ, anh cũng không suy nghĩ nhiều, dựa theo phán đoán của mình để mua.
Lúc nhìn thấy này đôi màu hồng tiểu ủng cao su, Thiến Thiến mắt trong nháy mắt liền sáng lên!
"0a oa, ba ba, đôi giày này đẹp quá!"
Cô nhóc kia không kịp chờ đợi chạy tới, đặt quả đu đủ trong tay xuống đất, sau đó tìm một chiếc ghế dài nhỏ ngồi xuống, cởi đôi giày thể thao đang mang trên chân ra.
Đôi bàn chân nhỏ trắng nõn và mềm mại duỗi ra và mặc vào, vừa vặn.
Thiến Thiến lúc này cũng đến tuổi thích làm đẹp, mang một đôi ủng cao su nhỏ màu hồng, hấp ta hấp tấp chạy tới chạy lui trong phòng, vừa chạy còn vừa vui vẻ ngẩng đầu hỏi Khương Y Thanh: "Ma ma, Thiến Thiến mang đôi giày này có đẹp không?”
Khương Y Thanh buồn cười, nhìn dáng vẻ ngây thơ nhảy nhót của cô nhóc, gật gật đầu nói: 'Đẹp đẹp, Thiến Thiến mang cái gì đều đẹp."
Sau khi nói xong, Khương Y Thanh đang chuẩn bị kéo Thiến Thiến đi ra ngoài, phía sau Lâm Phong bỗng nhiên gọi cô lại.
"Em ngay cả giầy cũng không hay, làm sao lại định đi ra ngoài? Nước trong suối nhỏ mặc dù không sâu, thế nhưng em mang giầy thể thao làm sao mà đi được."
Lâm Phong cười nói.
Khương Y Thanh nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, đã nhìn thấy anh cầm trên tay ủng đi mưa cùng kiểu.
Chỉ là màu sắc đã chuyển từ màu hồng dịu dàng sang màu trắng thuần.
Ở vị trí tương tự với đôi giày trên chân của Thiến Thiến, bên phải có vẽ một con kỳ lân lớn.
Khương Y Thanh trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin tưởng lại ngạc nhiên nhìn Lâm Phong,'Đây là cho em sao? Em cũng có sao?"
Kinh ngạc trước dáng vẻ đáng yêu cực của Khương Y Thanh, Lâm Phong cười gật đầu, đi vê hướng Khương Y Thanh, vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại lại ấm áp của cô.
"Đúng rồi, ngươi và Thiến Thiến giống nhau, ở tâm lý của ta đều là tiểu bảo bối, cho nên Thiến Thiến có ngươi cũng có."
Lúc Lâm Phong nói đến đây cũng cười, sự dịu dàng và thâm tình trong mắt, cứ như khiến cho ngay cả linh hồn của con người đều có thể chết đuối.
Lúc này trái tim của Khương Y Thanh đang đập loạn, cô đỏ mặt vươn tay cực nhanh, nhận lấy ủng đi mưa trong tay của Lâm Phong, sau đó nhỏ giọng nói một câu,'Cảm ơn anh."
Lâm Phong biết lúc này Khương Y Thanh đang xấu hổ, anh cũng không nói nhiều, chỉ cười cười nhìn cô.
Trong chốc lát Khương Y Thanh đã thay xong ủng đi mưa, một lớn một nhỏ một cao một thấp đều đều đi ủng màu sắc rực rỡ, có một con kỳ lân đặc biệt bắt mắt.
"Da da dal Ma ma cùng Thiến Thiến mang một kiểu giầy, chúng ta xuất phát đi bắt cá nhỏ thôi!"
Hiện giờ Thiến Thiến vô cùng vui vẻ, còn kém không kéo tay của Khương Y Thanh quay vòng vòng, Lâm Phong vội vàng đưa cái xô màu đỏ trong tay mình cho Thiến Thiến.
"Vậy con và dì Tiểu Thanh một cái xô, ba ba một mình một xô, chúng ta thi đấu xem ai bắt cá nhỏ nhiều có được không?"
Lâm Phong cười sờ sờ đầu của Thiến Thiến, sau đó cùng Khương Y Thanh một người cầm lấy một tay của Thiến Thiến, ba người đi về phía dòng suối nhỏ.
15 phút sau, ba người cuối cùng đã tới dòng suối nhỏ chảy dưới chân núi.
Bên Vân Quý này toàn là núi.
Vì vậy sông không hoành tráng âm âm sóng dậy ầm ầm sóng dậy như Trường Giang hoặc là Hoàng Hà, về cơ bản là những dòng suối nhỏ trong núi tụ lại với nhau, cuối cùng đồn dập rồi hợp lại thành một dòng sông trong vắt.
Loại sông này không sâu, cá trong đó tuy không lớn, nhưng bởi vì là cá sông Thanh Thủy, nên đặc biệt thơm ngon...
Lâm Phong đến giờ còn nhớ lúc mình còn nhỏ trong nhà không có thịt ăn, mỗi cuối tuần đều sẽ theo lũ bạn trong thôn tới sông để giăng lưới bắt cá.
Bắt được cá hoặc là nhặt được ốc nước ngọt, đều là mỹ vị khó có được khi còn nhỏ.